Lâm Tuệ ăn mấy miếng liên tục mới dừng lại nói: "Ăn ngon lắm, cám ơn Đại Kiều, mẹ rất thích!"
Đại Kiều nhất thời cười đến mặt mày cong cong, nâng môi nhỏ đỏ mọng nói: "Vậy sau này con đều nấu cơm cho mẹ, mẹ muốn ăn cái gì, cứ việc nói với con!"
Kiều Chấn Quân cầm mấy món trái cây màu xanh đầu đầy đổ mồ hôi từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Lâm Tuệ đang ăn cái gì, kinh hỉ nói: "Em không ói ra?"
Hai ngày nay Lâm Tuệ ăn cái gì phun cái nấy, gần như không ăn gì được, vừa rồi bà ấy đột nhiên muốn ăn trái cây chua, ông lập tức chạy vào núi rừng tìm.
Nhưng mùa hiện tại, rất nhiều trái cây dại đều còn chưa mọc, ông tìm khắp cả núi rừng, mới tìm được hai ba quả, hơn nữa dáng vẻ nhìn qua rất xấu.
Lâm Tuệ cười đến mặt mày dịu dàng nói: "Đúng vậy, Đại Kiều trở về thấy em không ăn được, liền tự mình nấu cháo gạo kê trứng gà cho em, em ngửi mà đói bụng."
Điều quan trọng là ăn xong bà ấy tuyệt không cảm thấy ghê tởm, cả dạ dày thoải mái cực kỳ!
Kiều Chấn Quân nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thật sự là quá tốt! Đại Kiều thật đúng là tiểu phúc tinh của nhà chúng ta, con bé vừa về tới, em lập tức liền ăn được!"
Lâm Tuệ vuốt tóc đứa nhỏ, cười nói: "Đúng vậy, Đại Kiều là tiểu phúc tinh bảo bối của mẹ!"
Đại Kiều nghe thấy lời cha mẹ, trong lòng vui vẻ vô cùng, môi nhỏ nở ra nụ cười sáng lạn.
Thật sự là quá tốt, cô rốt cục không phải tai họa !
——
Cuộc sống yên bình hai ngày, rốt cục vào ngày thứ ba bị hai anh em nhà họ Vương trở về đánh vỡ!
Khi máy kéo vào thôn, thôn dân đang ở trong ruộng làm việc đồng áng, máy kéo vừa tiến đến, lập tức liền khiến cho mọi người chú ý.
"Ôi, kia không phải đội trưởng sao? Đội trưởng lại có thể ngồi máy kéo trở về!"
"Đó chính là máy kéo à, từ trước đến nay tôi còn chưa từng thấy máy kéo, lần này đúng là phải mở rộng tầm mắt!"
"Máy kéo này có thể là công xã phê duyệt cho đội sản xuất chúng ta hay không?"
Máy kéo chính là máy móc hiếm lạ, cả công xã cũng cũng chỉ có hai ba đội sản xuất có sức sản xuất tốt nhất mới có tư cách có được.
Sức sản xuất của đội sản xuất Thất Lý nửa vời, lúc trước cũng từng xin công xã, nhưng công xã không có tiền, cho nên vẫn không có phê cho.
Hiện tại mọi người thấy máy kéo, đều nhịn không được hưng phấn lên.
Nếu có máy kéo, đi ra ngoài không chỉ có phong cách, hơn nữa về sau làm việc cũng tiện hơn!
Cẩu thặng trọc đầu miệng ngậm một cọng cỏ dại, ánh mắt dừng ở trên chiếc ba gác sau máy kéo: "Mọi người không thấy thứ đằng sau máy kéo sao? Mọi người không hiếu kỳ đó là cái gì hả?"
Phía sau máy kéo dùng dây thừng cột một chiếc xe ba gác, bên trên xe ba gác đặt một thứ dài dài, dùng vải bố che lại, không thấy rõ thứ bên trong.
Mọi người hiển nhiên đều thấy, nhưng khi so sánh với máy kéo, đương nhiên mọi người không hứng thú nhiều với nó như vậy.
Nhưng lúc này Cẩu Thặng đầu trọc nói thẳng ra, liền có rất nhiều người đoán.
"Mọi người nói trên đó sẽ không phải đặt một con heo rừng chứ? Tôi thấy hình dáng còn rất giống!"
"Nằm mơ đi ông, còn heo rừng! Nếu thực sự là heo rừng, ông cho là mỗi người đều là thím Tú Chi, một quyền có thể đánh chết chúng nó?"
Năm trước Kiều Tú Chi đánh chết một con heo rừng, mọi người chia thêm cân thịt heo, tuy rằng vị thịt heo rừng cứng rắn, nhưng nói như thế nào đó cũng là thịt, cho nên không ai sẽ ghét bỏ.
Bây giờ rất nhiều người nhắc tới tình cảnh ngày đó, còn nói hy vọng lại có heo rừng chạy xuống núi, như vậy mọi người lại có thể ăn thịt heo.
Cẩu Thặng đầu trọc vứt bỏ công cụ trong tay, chạy tới đường lớn, chạy đến phía sau máy kéo nhảy lên một phen.
Một mùi hôi thối xọc tới trước mặt, thiếu chút nữa đã hun khiến anh ta ói ra: "Tôi nói này đội trưởng, trên xe ba gác này chở cái gì vậy? Sao mùi nồng nặc thế?"
Nói xong anh ta vươn tay đi xốc vải bố lên.
Ngay lúc này, Vương Thủy Sinh xanh mặt nhảy xuống từ trên máy kéo, hướng lại đây một tay túm anh ta xuống, đè trên mặt đất đánh lung tung.
Cẩu Thặng đầu trọc bị đánh tới choáng váng: "Ôi… Đội trưởng tha mạng, ông đây là muốn đánh chết tôi à?"
Vương Lão Nhị bị anh cả ông ta làm hoảng sợ, cũng vội vàng nhảy xuống, giữ chặt anh cả ông ta nói: "Anh cả, đừng xúc động!"
Mọi người bị một màn trước mắt làm sợ ngây người!
Đội trưởng Vương Thủy Sinh này tuy rằng năng lực bình thường, nhưng tính tình rất không tệ, được công nhận là người hiền lành, từ khi ông ta làm đội trưởng đến bây giờ, còn chưa từng thấy ông ta tức giận với người nào như vậy.
Cẩu Thặng đầu trọc mặc dù có hơi không tấy mấy tay chân, nhưng liếc mắt nhìn một cái lại không biết thế nào, có cần thiết phải ầm ĩ đến ra tay đánh người không?
Mọi người càng lộ ra tò mò đối với thứ trên xe ba gác.