"Sao tôi cảm thấy nhà họ Vương giống như xảy ra chuyện lớn? Ông nhìn sắc mặt đội trưởng đi, còn đen hơn đáy nồi!"
"Tôi cũng cảm thấy vậy! Nhưng mà ông nói xem là chuyện gì nhỉ?"
Lưu Thúy Hoa vừa rồi đã muốn nói xen vào chị em dâu, lúc này nhìn thấy ông chồng nhà mình lái xe ngựa ra thôn, trong lòng bang bang bang dâng lên nỗi kinh hoàng.
Bà ta nhanh chóng xin phép phó đội trưởng, sau đó chạy như điên vào trong nhà.
Vợ Vương lão nhị thấy chị dâu cả xin nghỉ, sợ run một hồi, cũng cùng xin nghỉ chạy đi.
Mọi người thấy nhà họ Vương một người hai người đều đi rồi, không khỏi suy đoán đủ thứ.
Tới chạng vạng khi tan tầm, mọi người rất nhanh liền biết.
Vương Hâm Sinh chết rồi!
Tin tức này nháy mắt nổ tung ngay trong thôn!
Một người bảy tám ngày trước còn tốt, sao đột nhiên sẽ chết?
Lúc ấy không ít người biết Vương Hâm Sinh muốn đi bộ đội, còn nói không ít lời ghen tị.
Đầu năm nay muốn đi bộ đội tham gia quân ngũ cũng không phải bạn muốn đi thì có thể đi, rất nhiều người muốn đi tòng quân, nhưng bất đắc dĩ không có cách nào.
Cái tên Vương Hâm Sinh không quan tâm gì cả có thể đi bộ đội, còn không phải bởi vì trong bộ đội có người?
Ai ngờ lúc này mới đi vài ngày, trở về liền biến thành một bộ thi thể!
Mọi người chạy đến nhà họ Vương, vây quanh người nhà họ Vương nói bóng nói gió.
Nhưng Lưu Thúy Hoa cắn răng không nói, khiến toàn bộ người lại đây hỏi thăm tin tức đều chạy ra ngoài.
——
Phương Tiểu Quyên mới vừa sống lại trở về, quả thật an phận mấy ngày.
Một là thân thể quá suy yếu, hai là vẫn chưa không rõ tình huống, ba là vì bàn điều kiện với nhà họ Vương cho nên bà ta không có giở trò.
Nhưng thân thể càng ngày càng tốt, hơn nữa cả nhà họ Vương đem bà ta thành bà chủ mà hầu hạ, lòng của bà ta liền dần dần bành trướng lên.
Mỗi ngày phải ăn bột tinh, bột thô làm thành đồ ăn sẽ nghẹn cổ, bà ta ăn không vô.
Mỗi ngày muốn vợ Vương lão tứ đẩy bà ta đi ra ngoài phơi nắng một tiếng, rõ ràng bà ta đã có thể tự đi đường nhưng bà ta cứ muốn người khác đẩy bà ta đi!
Mỗi ngày trước khi ngủ, muốn vợ Vương lão tứ diệt muỗi, nếu khi ngủ có muỗi cắn bà ta, bà ta nhất định sẽ chửi ầm lên.
Mấy ngày vợ Vương lão tứ vì chiếu cố bà ta, tức giận đến miệng cũng lở!
Khi Vương Thủy Sinh ôm bà Vương tiến vào bệnh viện, Phương Tiểu Quyên đang ở cổng bệnh viện nổi giận, nguyên nhân chính là bà ta muốn ăn hoành thánh nhưng vợ Vương lão tứ không muốn mua cho bà ta.
Cho nên bà ta ở ngay bên ngoài chỉ vào mũi vợ Vương mắng.
Vợ Vương lão tứ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bà ta, khi đang muốn không để ý liều mạng với bà ta, thì nhìn thấy Vương Thủy Sinh ôm mẹ chồng đi về phía các bà, phía sau còn có cha chồng thở hổn hển đi theo.
Bà ta lập tức cũng không thèm cãi nhau với Phương Tiểu Quyên, chạy tới nói: "Anh cả, mẹ làm sao vậy?"
Vương Thủy Sinh thở nói: "Mẹ có thể, là trúng gió, thím mau… Mau vào thông báo bác sĩ!"
Trong lòng vợ Vương lão tứ lộp bộp một tiếng, xoay người chạy ngay, cũng không nghĩ bị Phương Tiểu Quyên bắt lấy quần áo.
Phương Tiểu Quyên nâng cằm nói: "Cô đi mua một chén hoành thánh về cho tôi trước, hoành thánh ở cung tiêu xã qua thời gian sẽ không bán nữa!"
Vợ Vương lão tứ tức giận đến mặt đều đen: "Phương Tiểu Quyên, cô có bệnh à! Mẹ đã xảy ra chuyện, lúc này cô còn muốn tôi đi mua hoành thánh cho cô, cô còn có lương tâm không?"
Vẻ mặt Phương Tiểu Quyên không sao cả miệng nói: "Yên tâm, mẹ không có việc gì!"
Đời trước bà Vương sống đến chín mươi tuổi, là người sống lâu trong thôn ít có!
Năm ấy bà ta tám mươi tám tuổi, Vương Hâm Sinh cố ý quay về trong thôn mở tiệc lưu thủy.
Tiệc lưu thủy đó bày ba ngày ba đêm, lúc ấy bà ta cũng đi ăn, thịt của bữa tiệc không cần tiền, tùy tiện mọi người ăn!
Bởi vậy, nếu bà Vương không chết, vậy còn khẩn trương cái gì, không bằng đi mua chén hoành thánh về cho bà ta còn tốt hơn!
Vợ Vương lão tứ tức giận đến mặt đỏ bừng, vừa lúc Vương lão Tứ lại đây, Vương Thủy Sinh nhét mẹ ông ta vào trong lòng Vương lão tứ: "Mẹ trúng gió, bây giờ em ôm mẹ vào tìm bác sĩ đi!"
Vương lão tứ sửng sốt một lúc, sau khi phản ứng lại, lập tức chạy vào trong bệnh viện.
Vương Thủy Sinh đen mặt, đi về phía Phương Tiểu Quyên, sau đó giơ chân lên, hung ác đạp bà ta!
Phương Tiểu Quyên bị đá một cước lăn quay, cả người ngã xuống, đầu nện ở trên mặt đất, đau đến nước mắt bà ta đều chảy xuống.
Từ trước đến nay Vương Thủy Sinh khinh thường đàn ông đánh phụ nữ, nhưng hôm nay ông nhịn không được!
Nếu không có ả đàn bà này, em năm ông sẽ không tự sát!
Em năm ông không chết, mẹ ông cũng sẽ không biến thành như bây giờ!
Tới tình trạng này rồi, ả đàn bà này còn muốn ồn ào!