Ông lại đuổi theo, đá một cước vào bụng Phương Tiểu Quyên: "Đồ đê tiện, nếu cô còn dám gây sự, bây giờ tôi liền giết chết cô!"
Phương Tiểu Quyên trừng mắt nổi giận với Vương Thủy Sinh, trái tim co rút dữ dội lại một hồi.
Nhưng nhìn thấy người qua đường chú ý tới bọn họ, bà ta lập tức kêu rên lên: "Ôi, trời mẹ ơi, giết người! Người đâu mau tới đây, tôi sắp bị đánh chết rồi!"
"Nếu không muốn sống nữa cô cứ việc ồn ào đi!" Vương Thủy Sinh bỏ lại những lời này, sau đó chạy vào trong bệnh viện.
Vợ Vương lão tứ nhìn thấy Phương Tiểu Quyên bị đánh, trong lòng sảng khoái một trận!
Bà ta nhịn ả đàn bà này lâu lắm rồi, nếu không phải vì trong nhà, bà ta đã sớm đánh nhau một trận với bà ta!
Bà ta phun một ngụm về phía Phương Tiểu Quyên, sau đó cũng chạy theo vào.
Phương Tiểu Quyên nằm trên mặt đất, cả người truyền đến từng trận đau nhức, đau đến nổi bà ta vừa nghiêng về một phía hít một ngụm khí lạnh vừa mắng to: "Được, đồ khốn nạn nhà họ Vương các người, dám đánh bà đây rồi đi? Tôi đến đồn công an tố cáo các người!"
Mà khi bác bảo vệ ở bệnh viện lại đây hỏi bà ta có muốn báo nguy hay không, bà ta lại do dự.
Bộ dạng vừa rồi của Vương Thủy Sinh rất hung ác rất dọa người, bây giờ bà ta nhớ tới còn có chút kinh sợ.
Hơn nữa trước đó bà ta còn chưa nắm chặt trái tim của Vương Hâm Sinh, bà ta tạm thời vẫn không thể ầm ĩ với người nhà họ Vương, lại lùi một vạn bước, tám trăm đồng còn chưa tới tay đâu!
Bởi vậy bà ta cắn răng rồi lại cắn răng, cuối cùng vẫn buông bỏ báo nguy.
Mọi người thấy vừa rồi bà ta kêu thê thảm như vậy, không nghĩ tới bây giờ lại lật lọng không báo nguy, đều cảm thấy đầu óc bà ta có bệnh!
——
Vào ban đêm Vương Thủy Sinh và ông Vương chưa trở về, cả nhà họ Vương vượt qua trong cơn bất an sợ hãi.
Nhà họ Kiều cũng biết nhà họ Vương xảy ra chuyện.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Vương có tâm giao hảo với nhà họ Kiều, còn đưa không ít lợi ích, Kiều Tú Chi đương nhiên đều thấy ở trong mắt.
Sau khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bà ta cầm mấy quả trứng gà, còn có một phần điểm tâm mua ở trấn trên đi đến nhà họ Vương.
Lưu Thúy Hoa bị người trong thôn phiền một buổi tối, lúc này mới im lặng trong chốc lát, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, mày không khỏi đều nhíu thành một cục!
Bà ta đen mặt mở cửa ra, đang muốn mắng chửi người, lại nhìn thấy Kiều Tú Chi đứng ở cửa, sợ run một lúc nói: "Thím Tú Chi, giờ này rồi, sao thím lại đây?"
Kiều Tú Chi cũng không tính đi vào, đưa đồ qua nói: "Chuyện nhà các cô tôi cũng có nghe nói, nếu có gì cần giúp đỡ, cô cứ việc mở miệng."
Lưu Thúy Hoa nhìn thấy đồ trong tay bà, trong lòng tuôn trào một dòng nước ấm: "Cảm ơn thím Tú Chi, cháu cũng không khách sáo với thím, nếu có cần, cháu nhất định sẽ mở miệng với thím, nhưng mấy thứ này thím cầm lại đi."
Bây giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu vì sao chồng bà ta bảo bà ta lui tới nhiều với nhà họ Kiều.
Hôm nay sau khi nhà họ Vương xảy ra chuyện, người tỏ vẻ quan tâm tới đây rất nhiều, nhưng bọn họ vốn không phải thật sự lo lắng, chẳng qua là lòng hiếu kỳ quấy phá thôi!
Người thật tình muốn giúp đỡ giống thím Tú Chi đã ít lại càng ít!
Kiều Tú Chi chưa bao giờ thích đẩy đến đẩy đi khách sáo, nhét đồ vào trong tay bà ta nói: "Cầm đi, tôi trở về."
Nói xong, bà xoay người hòa nhập vào trong bóng đêm, đi vô cùng phóng khoáng.
Lưu Thúy Hoa xách rổ trúc trong tay, hốc mắt có hơi nóng lên.
——
Hôm nay Đại Kiều tan học trở về, cầm sách giáo khoa cô sao chép hai ngày, còn có mấy củ khoai lang sống và trứng gà đi tới chuồng heo.
Đi đến nửa đường, liền nhìn thấy Hoắc Trì gánh phân heo đi ở đằng trước, cô lập tức mở miệng kêu: "Anh Hoắc trì, anh đợi em một chút!"
Cô không kêu còn tốt, cô vừa kêu, thì thấy Hoắc Trì ở phía trước hơi tạm dừng bước chân một chút, sau đó chân đi nhanh hơn về phía trước.
Đại Kiều còn tưởng rằng cậu không nghe thấy, chạy từ từ đuổi theo: "Anh Hoắc trì, anh không cần đi nhanh như vậy, chờ em với!"
Nếu đổi một người khác, chưa hẳn theo kịp bước chân của Hoắc Trì, nhưng Đại Kiều không giống, cô là cô gái nhanh như gió!
Không đến mấy phút, cô đã đuổi kịp Hoắc Trì.
Hoắc Trì mặt căng, cũng không nhìn cô.
Đại Kiều thấy anh không để ý tới mình, có hơi không rõ, âm thanh mềm mại hỏi: "Anh Hoắc Trì, vì sao anh không nói chuyện với em?"
Lỗ tai Hoắc Trì nhẹ nhàng giật cái, nhưng vẫn không nói gì.
Đại Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút khổ sở: "Anh Hoắc Trì, có phải anh không muốn chơi cùng em không?"
Hoắc Trì một mực nói với mình trong lòng, đừng để ý cô đừng nói chuyện với cô!