Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244. Nơi Bí Mật

Chương 244. Nơi bí mật Chương 244. Nơi bí mật

Ngày đó nhà họ Thẩm lại đây đón cô, cậu ở bên ngoài đám người từ xa xa đã thấy được.

Cô giống như một thiên kim tiểu thư được mọi người vây quanh, tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô nói, nghe nói cô còn được phó sở trưởng của đồn công an trấn trên nhận làm con gái nuôi.

Vào giây phút đó, cậu cúi đầu nhìn cái xẻng phân heo mình cầm trong tay, khắc sâu nhận thức rằng giữa bọn họ cách biệt một trời một vực.

Phần tử xấu giống như cậu, có tư cách gì làm bạn bè với cô?

Về cơ bản cậu không cho cô được lợi ích gì, cậu chỉ biết liên luỵ cô, cho nên sau ngày đó, cậu liền đơn phương quyết định không liên hệ với cô nữa.

Sau khi cô trở về, cậu cũng trốn tránh cô.

Nhưng bây giờ, khi cô dùng giọng nói mềm mại dịu dàng lại ủy khuất hỏi mình, cậu phát hiện trái tim mình vốn không có cách nào cứng rắn nổi!

"Anh Hoắc Trì, có phải em làm sai cái gì không, anh mới có thể không để ý tới em?"

Đại Kiều càng lộ vẻ ủy khuất, gục đầu xuống dựng ngón tay nhỏ.

Rốt cuộc Hoắc Trì dừng lại bước chân, quay lại nói: "Em không có làm sai, là anh làm sai, thật xin lỗi!"

Đại Kiều nghiêng đầu, đôi mắt to trong suốt sạch sẽ nghi hoặc nhìn cậu: "Anh Hoắc Trì, anh làm sai cái gì?"

Hoắc Trì bị cô nhìn tới chột dạ một phen, nghiêng đầu ho khan một tiếng nói: "Không có gì, đúng rồi, gà mái em cần anh đã sắp xếp cho em tốt rồi, lát nữa anh đưa cho em!"

Đại Kiều cũng không phải người hay hỏi tìm nguồn gốc, thấy cậu không nói, cô sẽ không hỏi, cười gật đầu nói: "Cám ơn anh Hoắc Trì, đây là khoai lang và trứng gà em lấy từ trong nhà, anh cầm về lén luộc đi."

Nói xong cô nhìn thoáng qua bốn phía, nhỏ giọng nói: "Em cũng sao chép sách xong rồi, anh nhớ phải giấu kỹ, ngàn vạn lần đừng để những người khác phát hiện!"

Hoắc Trì nhìn chằm chằm một đống đồ cô đưa qua, thật lâu sau đó cũng không lên tiếng.

"Cầm đi." Đại Kiều thấy cậu không nhúc nhích, vội vàng lên tiếng thúc giục nói.

Nếu như bị những người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm, hơn nữa cô lo lắng sẽ bị bác gái cả nhìn thấy.

Cái miệng đó của bác gái cả quá lợi hại, nếu như bị bà ta biết cô lấy đồ ăn trong nhà cứu tế phần tử xấu, bà ta chắc chắn sẽ ồn ào để tất cả mọi người biết!

Hoắc Trì nhét sách vở vào trong quần áo, sau đó nhìn cô nói: "Đồ khác em cầm đi, lát nữa anh dẫn em đi một nơi!"

"Đi đâu?"

"Lát nữa em sẽ biết."

Hoắc Trì nói xong thả giỏ mây đựng phân heo vào bụi cỏ bên cạnh, sau đó kéo tay Đại Kiều rẽ vào một con đường nhỏ.

Hoắc Trì dẫn cô rẽ bảy quẹo tám, xuyên chui vào trong cây.

Chờ khi hai người dừng lại, Đại Kiều phát hiện bọn họ đang đứng ở trước một thác nước nhỏ.

Cô trừng mắt nhìn, khiếp sợ nói: "Nơi này không phải…"

Nơi này không phải là nơi lúc trước cô phóng sinh cá nhỏ sao?

Hoắc Trì thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, có chút kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, nơi này là cánh rừng phía tây, con đường nhỏ này đến nay mới chỉ có một mình anh phát hiện!"

Vẻ mặt Đại Kiều sùng bái nhìn anh: "Anh Hoắc Trì, anh thật lợi hại!"

Hoắc Trì quay đầu nhìn thác nước nói: "Đây có là gì?"

Nhưng khóe miệng giơ lên một độ cung đã sớm bán đứng cậu.

Đại Kiều cũng cùng quay đầu nhìn thác nước, nghĩ thầm bây giờ cá nhỏ thế nào, về sau không biết còn có cơ hội gặp lại nó nữa không?

Hoắc Trì nói: "Chúng ta nướng chín khoai lang và trứng gà ăn đi, giờ anh sẽ đi nhặt ít củi khô về, em muốn đi theo anh không?"

Đại Kiều gật đầu như gà con mổ thóc: "Được, em đi cùng anh."

Hai người cùng đi vào trong cánh rừng phía Tây nhặt ít củi khô về, sau đó đốt lửa, ném khoai lang và trứng gà vào trong đống lửa, rất nhanh đã có mùi bay ra.

"Thơm quá!" Đại Kiều nâng cái miệng nhỏ nhắn, nuốt nước miếng.

Hoắc Trì thấy bộ dạng mèo tham ăn của cô, nhịn không được nở nụ cười: "Sao em ham ăn vậy, ở nhà không phải em phải được ăn rất no sao?"

Đại Kiều bị anh cười nhạo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, còn dùng giọng nói mềm mại cãi thay mình nói: "Em đây không phải ham ăn, là mùi của chúng nó rất thơm!"

"Ha ha ha…" Hoắc Trì nghe thấy giải thích của cô, càng không nhịn được phát ra nụ cười.

"Anh lại cười em, em sẽ không để ý anh!"

Đại Kiều nói lầm bầm hai tiếng, xoay thân mình nhỏ nhắn tỏ vẻ tức giận.

"Được rồi được rồi, là anh không đúng, anh không nên cười em, quả thật không phải em ham ăn, đều là lỗi của những đồ ăn này!"

Hoắc Trì thấy cái dạng này của cô, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn vươn tay tóm lấy một ít tóc của cô, nhưng nghĩ một hồi vẫn nhịn xuống.

Đại Kiều cũng không phải giận thật, thấy cậu dỗ liền thuận lừa xuống núi.

Nướng khoai lang thật sự rất thơm!

Mùi thơm ngát của việc nướng cháy xém, hoàn toàn không giống với hấp chín, có một mùi vị khác.

Khi Đại Kiều lại đây không cảm thấy mình đói bụng, nhưng chờ cô ăn xong, mới phát hiện mình ăn trọn hai củ khoai lang!

Nhìn thấy một vùng vỏ khoai lang, cô ngượng ngùng đỏ mặt: "Thật xin lỗi, anh Hoắc Trì, những khoai lang này vốn là đưa cho các anh ăn, hiện giờ lại bị em ăn!"

Hoắc Trì lại không hề để ý: "Đồ ăn chính là lấy để ăn, chúng ta đi ra ngoài đi, sắc trời không còn sớm, lát nữa người nhà em phải tìm em."

Đại Kiều gật đầu.

Chờ ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người chạy tới nhà họ Vương.

Có người vừa chạy vừa thở dài nói: "Ôi, bình thường thấy thân thể bà Vương rất tốt, sao nói mất liền mất rồi?"

Bình Luận (0)
Comment