Đại Kiều nghe được động tĩnh chạy đến, nhìn thấy là thím nhà họ Tống bị Thí Thí làm hoảng sợ, cô mím mím miệng nhỏ, nhưng không xin lỗi.
Hình thể của Thí Thí càng lớn càng to, đã sắp to như trâu nghé mới sinh.
Người trong đội sản xuất đều biết Thí Thí rất hung mãnh, vì lẽ đó không dám tới gần, vợ của Tống Kim Lai khẳng định vừa rồi làm chuyện gì đó lén lén lút lút, Thí Thí mới dọa bà ta.
Vợ của Tống Kim Lai trừng mắt nhìn Đại Kiều nói: "Đại Kiều kia, nếu như mày quét dọn phân gà sạch sẽ, làm sao tao có thể ngã chổng vó? Tao mặc kệ, mày phải đền cho tao một bộ quần áo mới."
Đại Kiều chớp chớp đôi mắt trong veo nói: "Thím Tống, bà nội nói gặp phải người như thím thì liền cho cho mọi người ba chữ."
Vợ của Tống Kim Lai nghe cô nhắc đến Kiều Tú Chi, khí thế nhất thời yếu đi một nửa nói: "Là ba chữ nào?"
Âm thanh của Đại Kiều giòn tan nói: "Nghĩ hay lắm."
Vợ của Tống Kim Lai: ". . ."
"Xì xì —— "
Kiều Hồng Hà nghe được tiếng mắng chạy đến, vừa vặn nghe được Đại Kiều nói, không nhịn được cười ra tiếng.
Đứa nhỏ Đại Kiều này tính tình ôn hòa mềm mại, trước đây cho dù bị mẹ cô hành hạ, xưa nay cũng không nói cho bất luận người nào nghe, trước đây còn lo lắng sau khi cô lớn lên sẽ trở thành bánh bao.
Bây giờ nhìn lại, bà lo lắng là dư thừa, có mẹ mình ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho cô biến thành bánh bao thịt.
Bà đi ra, trầm mặt nhìn vợ của Tống Kim Lai nói: "Phân gà đều ở trước cửa nhà chúng ta, chúng ta muốn quét thì quét, liên quan gì đến cô?"
Vợ của Tống Kim Lai tức muốn chết.
Đột nhiên, con ngươi bà ta đảo một vòng cười nói: "Hồng Hà, tôi nói cô làm sao còn có tâm tư ở lại đây vậy? Ngày mai chồng cô muốn cưới vợ, không phải cô không biết chứ?"
Triệu Giải Phóng lại muốn kết hôn?
Kiều Hồng Hà choáng váng, sắc mặt trong nháy mắt biến thành màu trắng.
Lần trước bà và anh cả đi đến nhà họ Triệu bên kia chuyển hộ khẩu, nhà họ Triệu không chỉ không ngăn cản bà, trái lại còn có dáng vẻ lo lắng như thể bà sẽ không ly hôn, lúc đó bà liền cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là sau đó nhà họ Kiều liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, sau đó anh hai lại kết hôn, bà cũng không còn tâm tư đi suy đoán nguyên nhân nhà họ Triệu làm như vậy.
Hiện tại bà rốt cuộc biết, thì ra lúc trước người cấp thiết muốn muốn ly hôn không chỉ có một mình cô, còn có một đại gia đình nhà họ Triệu.
Có điều tay chân Triệu Giải Phóng vẫn đúng là nhanh, lúc đó bọn họ mới tách ra không tới một tháng, ông ta liền tìm được người khác.
Vậy mà trước đây mỗi ngày ông ta còn lại đây thủ trước cửa nhà bà, dáng vẻ sám hối, thực sự là buồn nôn chết người.
Vợ của Tống Kim Lai thấy sắc mặt của bà thay đổi, càng ngày càng đắc ý: "Không phải cô thật sự không biết chứ? Nghe nói chồng cô, à xem cái miệng của tôi này, hiện tại không phải là chồng cô nữa, phải nói là chồng cũ."
"Chồng cũ của cô muốn kết hôn với một quả phụ, tuy rằng lớn tuổi hơn, nhưng người ta có tiền. Nghe nói một nhà họ Triệu đều vô cùng hoan nghênh cô ta vào cửa. Tôi nói Hồng Hà, cô cũng đừng quá khổ sở. . ."
"Cút." Kiều Hồng Hà phục hồi tinh thần lại, tức giận mắng.
Vợ của Tống Kim Lai nhất thời tức giận đến mặt đỏ chót: "Ôi, thực sự không phân biệt tốt xấu. Tôi có lòng tốt lại đây nói cho cô biết một tiếng, cô đây là thái độ gì?"
Kiều Hồng Hà không nói hai lời, cầm lấy cái chổi một bên dùng sức đánh tới.
Vợ của Tống Kim Lai sợ đến mặt đều trắng, quay đầu uốn éo cái mông liền chạy, chạy trốn giống như phía sau bà ta có chó đuổi theo vậy.
Đi ra ngoài thật xa, thấy Kiều Hồng Hà không có đuổi theo, bà ta mới thở hổn hển dừng lại.
Phi.
Một chiếc giày rách, có cái gì hay mà đắc ý.
Không cho bà ta nói, bà ta càng muốn toàn bộ người trong đội sản xuất đều biết.
Kiều Hồng Hà cầm cái chổi đi về tới, sắc mặt rất là khó coi.
Khi Tiểu Nhất Minh vừa xảy ra chuyện, bà ta xác thực hận muốn chết, sau đó theo Tiểu Nhất Minh dần dần tốt lên, tức giận đối với Triệu Giải Phóng cũng tiêu tan không ít.
Bà và con trai ở nhờ nhà anh hai bên này, tuy rằng anh hai sẽ không ghét bỏ, nhưng trong lòng bà vẫn không có cảm giác mình có chốn về.
Thêm vào đầu óc Tiểu Nhất Minh dần dần tốt lên, có đến vài lần hỏi bà tại sao cậu không có cha, mỗi lần bà đều không biết trả lời như thế nào.
Bởi vậy, trong lòng bà liền dần dần nổi lên ý nghĩ, nếu như Triệu Giải Phóng có thể vì bà mà chống lại trong nhà, triệt để từ trong nhà dọn ra ngoài, bà có thể cân nhắc cho ông ta một cơ hội.
Ai nghĩ đến, bà chờ lại chờ, chờ đến tin tức ông ta lại muốn kết hôn.
Bà nhớ lại ý nghĩ muốn cùng ông ta hợp lại trước đây mà cảm thấy vô cùng buồn cười.
Buồn cười, mũi thì có chút cay cay, yết hầu cũng nghẹn ngào đến khó chịu.