"Cô ba, cô không sao chứ?" Đại Kiều đi tới, mềm mại nắm lấy tay bà.
Âm thanh Kiều Hồng Hà hơi có chút nức nở nói: "Đại Kiều yên tâm, cô ba không có chuyện gì."
Đại Kiều ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, từ bên trong yếm lấy ra một viên kẹo đưa tới nói: "Cô ba ăn kẹo, thời điểm không vui ăn một viên kẹo, tâm tình sẽ rất nhanh sẽ tốt lên."
Cô cảm thấy kẹo là đồ tốt trên đời đẹp nhất, ngọt, mặc kệ tâm tình kém bao nhiêu, ăn một viên là có thể vui vẻ cả ngày.
Kiều Hồng Hà nhìn viên kẹo sữa trong tay, trong lòng mềm nhũn, đưa tay xoa xoa tóc của cô: "Cảm ơn con, tâm tình của cô ba đột nhiên trở nên tốt rồi."
Một người đàn ông không đáng mà thôi, có cái gì phải khổ sở?
Với tính cách của Triệu Giải Phóng, đừng nói ông ta không dám chống lại trong nhà, dù cho thật sự làm như vậy, chỉ cần người nhà họ Triệu vẫn còn một ngày, bọn họ sẽ như con ruồi buồn nôn chết người.
Đại Kiều thấy mình an ủi được cô ba rồi, nhất thời cảm giác bay bay.
——
Trải qua tuyên truyền của vợ Tống Kim Lai, rất nhiều người trong đội sản xuất đều biết chồng của Kiều Hồng Hà lại muốn kết hôn.
Có vài bà tám còn cố ý chạy tới nhà họ Kiều "An ủi" bà, nhưng đều bị Kiều Hồng Hà dùng chổi đánh đuổi.
Kiều Tú Chi cũng nghe được tiếng gió, cơm nước xong liền đến tiểu viện nhà họ Kiều, hỏi Kiều Hồng Hà: "Con không sao chứ?"
"Mẹ, mẹ yên tâm, con không có chuyện gì. Con và Triệu Giải Phóng đã ly hôn, anh ta muốn kết hôn với ai là sự tự do của anh ta."
Kiều Hồng Hà bị một đám bà tám trong đội sản xuất gây rối như thế, muốn khổ sở cũng không khổ sở nổi.
Kiều Tú Chi xem sắc mặt của con gái mình không giống nói dối, liền gật đầu nói: "Con có thể nghĩ như thế là tốt rồi, nhà họ Triệu chính là một ao phân, đã từ bên trong nhảy ra, không cần thiết lại nhảy trở lại."
Kiều Hồng Hà: ". . ."
Hoá ra trước đây bà ở trong mắt mẹ là người ngâm mình ở trong ao phân sao?
Kiều Tú Chi nói: "Con cẩn thận ở lại nơi này, cũng không cần có gánh nặng trong lòng, chờ thêm một hai năm, Đại Kiều bọn nó lớn rồi, mẹ và cha con sẽ phân tiền, để con ở bên trong đội sản xuất mua một cái nền nhà tự xây nhà của chính mình."
"Mẹ."
Nghe được mẹ mình nói, đôi mắt Kiều Hồng Hà nóng lên, suýt chút nữa liền rớt nước mắt xuống.
Đừng nói toàn bộ đội sản xuất, chính là toàn bộ công xã, có nhà ai đồng ý ra tiền cho con gái đã ly hôn xây nhà?
Rất nhiều phụ nữ chịu nhục, bị bạo lực gia đình lợi hại đến đâu cũng không dám ly hôn, ngoại trừ sợ mất mặt ra thì càng quan trọng chính là bởi vì phía sau không có ai chống đỡ cho mình.
Bà phải may mắn cỡ nào mới đầu thai làm con gái của cha mẹ.
Em tư đều oán giận cha mẹ đối với mình không tốt, thật ra là bản thân ả tìm đường chết, nếu như ả có chút lương tâm, thì Kiều Tú Chi cũng sẽ không thất vọng vì ả như vậy.
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến.
Ngày hôm sau, Kiều Hồng Mai liền dẫn con gái từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở lão viện nhà họ Kiều.
Kiều Tú Chi nhìn thấy ả liền có sắc mặt không tốt: "Tại sao cô lại đến đây?"
Kiều Hồng Mai tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết, nhưng kỳ quái chính là, lần này ả lại nhịn xuống không nổi nóng.
Chỉ thấy ả hít sâu một hơi nói: "Mẹ, con biết trước đây là con không tốt, là con chọc giận mẹ và cha, lần này con về đây xin lỗi mọi người, mọi người tha thứ cho con đi."
Ả bị mẹ mình đuổi ra cửa lớn nhà họ Kiều hai lần, nếu như có thể, ả tình nguyện cả đời cũng không bước vào cái cửa này.
Nhưng chồng ả buộc ả lại đây, còn nói nếu ả không thể bù đắp lại được mối quan hệ với nhà họ Kiều, gã sẽ ly hôn.
Kiều Tú Chi một mặt nghi ngờ nhìn ả: "Tôi và cha cô không có gì hay mà tức giận, cô không nên quay lại gây chuyện thị phi, như vậy cũng đã coi như hiếu thuận với chúng ta rồi."
Kiều Hồng Mai tức giận đến cả khuôn mặt đều đen: ". . ."
Kiều Tú Chi nhìn ả một cái nói: "Vào đi."
Mọi người đã đến cửa, cũng không thể nào đuổi một nhà ba người trở về.
Kiều Hồng Mai nghe nói như thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại trừng hai con gái một chút, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa miệng lưỡi ngọt một chút, biết không?"
Trần Lai Đệ lộ ra khuôn miệng thiếu mất răng cửa, lấy lòng cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nịnh nọt bà nội đến thật vui vẻ."
Trước đây cô ta rất xem thường một nhà bà ngoại ở nông thôn, nhưng hai lần trước nhìn thấy Đại Kiều ăn mặc xinh đẹp như vậy, bà ngoại tốt với cô như vậy, trong lòng cô ta không khỏi có chút ước ao.
Nếu cô ta có thể được bà ngoại yêu thích, chẳng phải cũng có thể mặc quần áo mới hay sao?