Trần Chiêu Đệ từ trước đến giờ cái miệng vẫn vụng về, nhìn thấy ánh mắt của mẹ sáng quắc nhìn cô ta, nhất thời càng căng thẳng hơn: "Mẹ, con, con biết rồi."
Kiều Hồng Mai thấp giọng mắng một tiếng ngu xuẩn, xoay người đi vào.
Trên mặt Trần Chiêu Đệ lộ ra vẻ khổ sở, nếu như cô ta có thể lấy lòng mẹ được như em gái thì tốt rồi.
Kiều Tú Chi rót cho ba người một chén nước, nói: "Đều ngồi đi."
Sau đó từ trong nhà lấy kẹo ra cho hai đứa bé ăn.
Nhìn thấy kẹo, đôi mắt của mẹ con ba người đồng loạt sáng lên.
Vốn dĩ khi chồng ả nói mẹ mình kết bạn quý nhân, trong lòng ả còn chưa tin, nhưng hiện tại tin rồi.
Nếu không phải kết bạn với quý nhân, sao có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra kẹo sữa đại bạch thỏ chiêu đãi khách mời chứ?
Trần Lai Đệ nhìn thấy kẹo, ý nghĩ lấy lòng bà ngoại trong lòng càng kiên định hơn.
Cô ta mô phỏng theo dáng vẻ Đại Kiều, chân ngắn chạy đến, ôm chặt lấy bắp đùi bà ngoại nói: "Bà ngoại, bé đáng yêu rất thích kẹo sữa."
Kiều Tú Chi: ". . ."
Kiều Hồng Mai: ". . ."
Trần Chiêu Đệ thì lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô ta: Em gái thật là lợi hại, có thể vỗ mông ngựa có thứ tự như thế, cô ta liền không xong rồi.
Kiều Tú Chi chỉ cảm thấy cả người không dễ chịu, đẩy tay trẻ con ra nói: "Cầm kẹo qua bên kia ăn đi."
Trần Lai Đệ còn nghĩ bản thân mình đã mô phỏng theo thành công, không ngừng cố gắng nói: "Bà ngoại thật tốt, bé đáng yêu thật thích thật thích bà ngoại."
"Xì xì —— "
Ngoài cửa truyền đến một tiếng tiếng cười nhạo, Vạn Xuân Cúc đỡ bụng lớn đi tới nói: "Còn bé đáng yêu, học ai không tốt, lại học theo Đại Kiều."
Dù da mặt Trần Lai Đệ dày cũng chỉ là bé gái bảy tuổi, bị cười nhạo như thế, mặt nhất thời đỏ bừng lên: "Con không có học theo Đại Kiều."
Vạn Xuân Cúc đặt mông ngồi xuống trên vạt, bĩu môi nói: "Trong nhà họ Kiều này, cũng chỉ có Đại Kiều sẽ nói mình là bé đáng yêu, không phải học theo nó thì học ai? Có điều mợ có lòng tốt khuyến cáo con, dung mạo của con không đẹp đẽ như Đại Kiều, da dẻ không trắng bằng nó, âm thanh không êm tai, cho nên đừng học theo nó nữa."
Tuy rằng Vạn Xuân Cúc không thích Đại Kiều, cảm thấy cô là đứa nhóc nịnh nọt, nhưng đáy lòng bà ta cũng thừa nhận Đại Kiều lớn lên đẹp đẽ, tuy rằng không đẹp đẽ như con trai của của bà ta, nhưng so với mấy đứa con của Kiều Hồng Mai, cô quả thực là tiên nữ.
Trần Lai Đệ vừa xấu hổ vừa tức giận, mở miệng rộng nói: "Bà ngoại, bà xem mợ kìa."
Vạn Xuân Cúc biết mẹ chồng không thích một nhà Kiều Hồng Mai, cho nên không sợ bọn họ cáo trạng một chút nào: "Mợ đây là muốn tốt cho con, có câu nói gì mà, chính là nói một đứa xấu xí muốn mô phỏng theo đại mỹ nhân lại bị người cười nhạo, hiện tại con cũng như xấu xí, vừa nãy nghe con nói chuyện như vậy, toàn thân mợ đều nổi da gà."
Trần Lai Đệ cũng không nhịn được nữa, "Oa" một tiếng khóc lên.
Kiều Đông Anh đi tới, nói với mẹ mình: "Mẹ, thành ngữ kia chính là 'Bắt chước bừa', kẻ xấu xí kia là Đông Thi."
Kiều Đông Anh không thích mẹ mình bắt nạt Đại Kiều, nhưng nếu mẹ cô ấy muốn bắt nạt người nhà họ Trần, cô ấy vô cùng tình nguyện làm một người trợ công.
Vạn Xuân Cúc "Ồ" một tiếng, đối với Kiều Hồng Mai nói: "Hồng Mai, nếu không cô đổi tên hai con gái thành Đông Thi đi?"
Kiều Hồng Mai tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng: "Chị dâu, một mình chị là người lớn mà lại bắt nạt một đứa bé như thế không ngại ngùng sao?"
Vạn Xuân Cúc uống một hớp nước nói: "Tôi bắt nạt nó ở chỗ nào chứ? Tôi là thật sự có lòng tốt, nếu không chờ một lúc nữa Đại Kiều lại đây, cô để con gái đứng bên cạnh Đại Kiều so một lần, xem có phải là Đông Thi xấu xí hay không."
Kiều Hồng Mai suýt chút nữa tức đến nổ tung: "Mẹ, mẹ cứ trơ mắt nhìn chị dâu bắt nạt mẹ con chúng ta như vậy sao?"
Kiều Tú Chi lúc này mới lên tiếng nói: "Vợ thằng lớn, con đi xem xem gà mẹ có đẻ trứng không? Nếu như đẻ trứng, ngày hôm nay toàn bộ trứng gà đều cho con."
Vạn Xuân Cúc nhất thời mặt mày hớn hở đáp: "Ai, cảm tạ mẹ, vậy còn liền đi xem xem."
Mẹ chồng quả nhiên rất không thích một nhà Kiều Hồng Mai.
Vừa nãy bà ta cố ý cười nhạo mấy mẹ con, chính là vì lấy lòng mẹ chồng, xem ra nước đi này bà ta đi đúng rồi.
Sau này bà ta phải làm như thế, Kiều Hồng Mai tới một lần bà ta phun một lần.
Vạn Xuân Cúc đắc ý nhìn Kiều Hồng Mai một chút, đỡ bụng lớn đi ra ngoài.
Kiều Hồng Mai tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết, nhưng hiện tại ả không dám đắc tội mẹ, không thể làm gì khác hơn là mắng con gái nói: "Còn không đủ mất mặt sao? Còn không mau câm miệng cho tao."
Cả người cả người Trần Lai Đệ run cầm cập một hồi, gào khóc lớn đã biến thành nhỏ giọng gào khóc.
Trong lòng cô ta hận chết Đại Kiều.