Ở bên trong nhà chính.
Kiều Hồng Mai rốt cục nói ra mục đích lần này đến viện cũ nhà họ Kiều: "Mẹ, con nghe nói mọi người quan biết Phó sở trưởng đồn công an trên trấn, có phải là thật hay không?"
Kiều Tú Chi nhìn ả, trong lòng cười lạnh một tiếng: "Không sai."
Bà vốn nghĩ làm sao ả lại đột nhiên đến nhà họ Kiều, hóa ra là nghe thấy được mùi mật mà tới.
Trái tim Kiều Hồng Mai tùng tùng tùng nhảy lên, một bên không thể tin được, một bên lại hết sức ghen tỵ nói: "Mẹ, tại sao mọi người lại quen biết bọn họ? Con còn nghe nói a Phó sở trưởng còn nhận Đại Kiều làm con gái nuôi, chuyện này cũng là thật sao?"
Trên mặt Kiều Tú Chi đã không còn cảm xúc gì: "Chuyện gì cô cũng đã dò nghe, tại sao còn muốn hỏi lại nữa?"
Trong lòng Kiều Hồng Mai hận muốn chết, nhưng lần này ả thật sự không dám nháo bài với mẹ mình.
Ả lại lại hít sâu một hơi nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con cũng không khắp nơi hỏi thăm, chính là chừng mười ngày trước, Lai Đệ ở trên trấn nói nhìn thấy mẹ và Đại Kiều ngồi trong một chiếc xe con, con vốn dĩ còn tưởng rằng nó hoa mắt nhìn lầm, ai biết cha nó cũng nói nhìn thấy mọi người, vừa vặn có người ở đội sản xuất chúng ta vào trấn, con liền lắm miệng hỏi một tiếng, có điều mẹ, chuyện tốt như vậy, tại sao mẹ không cho người ta nói với con một tiếng chứ?"
Kiều Tú Chi nhìn ả như nhìn kẻ ngốc: "Tôi tại sao phải kêu người nói với cô một tiếng, nhà họ Kiều chúng ta làm cái gì, chẳng lẽ còn phải báo cáo với các người sao?"
Kiều Hồng Mai lại hít sâu một hơi: "Mẹ, mẹ đừng bẻ cong ý nghĩ của con, con chính là cảm thấy có thể quen biết nhân vật lợi hại như thế, trong lòng rất vui vẻ cho người nhà, nếu như con sớm biết, nhất định sẽ về sớm một chút."
Về sớm một chút để thơm lây.
Trong lòng Kiều Tú Chi nói bổ sung giúp ả, một đôi mắt lạnh lùng nhìn con gái.
Kiều Hồng Mai bị mẹ ả nhìn có chút chột dạ, nhưng vẫn mặt dày nói: "Người nhà của con cũng muốn mở mang kiến thức một chút, đến gặp nhân vật lớn, mẹ, lần sau mọi người đi đến nhà của Phó sở trưởng trên trấn, có thể mang chúng ta đến hay không?"
Kiều Tú Chi "vèo một cái" đứng lên nói: "Cô trở về đi thôi, nơi này không hoan nghênh cô."
"Mẹ. Con là con gái ruột của mẹ, hiện tại mọi người leo đến trên cao, mang một nhà chúng ta đồng thời trèo lên thì có sao? Con đã biết mình sai rồi, cũng đã nói xin lỗi mẹ, mẹ còn muốn con như thế nào?"
Kiều Hồng Mai cũng không nhịn được nữa, như mèo xù lông nhảy lên.
Kiều Tú Chi lạnh lùng nói: "Phó sở trưởng là Phó sở trưởng, nhà họ Kiều là nhà họ Kiều, nếu như cô nghĩ thông qua tôi để đạt tới mục đích gì đó, tôi khuyên cô sớm bỏ ý nghĩ này đi, cô đi đi, vẫn như cũ, tôi không muốn nói lần thứ ba."
Kiều Hồng Mai tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng: ". . ."
Nếu như đổi lại trước đây, ả nhất định phải gào to kêu to, cãi nhau với mẹ mình.
Nhưng hiện tại, ả nghĩ tới Phó sở trưởng, nghĩ đến mẹ chồng và chồng của mình còn ở nhà, ả hít thật dài một hơi vô số lần, ép tức giận xuống.
"Mẹ, mẹ thật sự hiểu lầm con rồi, con không có mục đích gì cả, con chính là. . . Quên đi, nếu ngày hôm nay mẹ không muốn nhìn thấy con, vậy thì con đi là được rồi, lần sau chúng ta trở lại."
Nói xong, ả cầm lấy kẹo sữa bạch thỏ trên bàn nhét vào trong túi, xoay người đi rồi.
Kiều Tú Chi: ". . ."
——
Một nhà Kiều Hồng Mai đến vội vã đi vội vã, cơm cũng không ăn đã đi.
Chỉ là vẫn chưa ra khỏi đội sản xuất Thạch Lâm, ả liền nhìn thấy Phương Tiểu Quyên đang đi về phía trước mặt mình.
Phương Tiểu Quyên nhìn thấy Kiều Hồng Mai, sửng sốt một chút nói: "Hồng Mai. . . Là cô sao?"
Chẳng trách bà ta không ngay lập tức nhận ra đối phương, bởi vì đời trước Kiều Hồng Mai nửa cuối năm liền rơi xuống sông chết chìm, tính ra hai người đã có hai mươi mấy năm không gặp mặt.
Nói đến Kiều Hồng Mai cũng là một người phụ nữ không có phúc khí, tuy rằng liều mạng gả cho đàn ông trên trấn, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã chết.
Ả chết chưa tới nửa năm, chồng ả liền cưới một cô gái trẻ tuổi trấn trên, sau đó người phụ nữ kia sinh hai đứa con trai cho nhà họ Tràn, để lại bốn đứa con gái đều trải qua rất khổ sử.
Có điều Kiều Tú Chi nhiều chuyện, đời trước mang cả bốn đứa con gái về nhà nuôi dưỡng, chỉ là bốn đứa đều giống hệt Kiều Hồng Mai, đều là đồ không có lương tâm.
"Là Phương Tiểu Quyên sao, nghe nói chồng cô gần đây đã mất rồi không phải sao? Nhìn dáng vẻ của cô thật giống không phải rất thương tâm?"
Quan hệ của Kiều Hồng Mai cùng người nhà họ Kiều cũng không tốt, cùng mấy người con dâu nhà họ Kiều càng kém hơn, ả không nghĩ tới Phương Tiểu Quyên sẽ chủ động chào hỏi.
Nhưng hiện tại tâm tình ả không tốt, cho nên nói chuyện mang theo dao, ai kêu bản thân bà ta đụng vào đây?