Phương Tiểu Quyên tức muốn chết, nhưng nghĩ đến đối phương chỉ còn lại mạng sống không tới nửa năm, nhất thời trong lòng thoải mái lên: "Tôi thương tâm hay không thì có liên quan gì đến cô? Đúng rồi, tôi thấy ấn đường của cô biến thành màu đen, chẳng mấy chốc sẽ gặp vận rủi lớn."
Kiều Hồng Mai ở nhà họ Kiều nuốt một bụng tử khí, lúc này nghe được Phương Tiểu Quyên nguyền rủa mình, nơi nào còn nhịn được?
Ả nhào tới mắng: "Tiện nhân, dám nguyền rủa tôi. Dám nguyền rủa tôi, xem tôi có xé miệng cô ra không."
Phương Tiểu Quyên không nghĩ tới ả lại đột nhiên động thủ, trên mặt bị cào một hồi, xót ruột đau.
Bà ta nhất thời cũng nổi giận: "Đồ đàn bà ba tấc, tôi liều mạng với cô."
Đời trước Phương Tiểu Quyên đánh khắp cả toàn bộ đội sản xuất Thất Lý, hai ngày trước khi chết, bà ta còn đánh nhau với hàng xóm một trận.
Cho nên bàn về đánh nhau, bà ta là một người có kinh nghiệm.
Bà ta nhào tới nắm lấy tóc Kiều Hồng Mai, đè ả xuống đất, lần trước bị người nhà họ Vương đánh, đó là bởi vì ba đánh một, bà ta lợi hại đến đâu cũng không đánh lại.
Nhưng hiện tại, ha ha, một con gà đã sắp thành món ăn mà cũng dám hống hách trước mặt bà ta.
Kiều Hồng Mai rất nhanh đã bị đánh đến kêu gào.
Hai đứa con gái của ả sợ đến oa oa khóc lớn.
Đặc biệt là Trần Chiêu Đệ, một bên gào khóc một bên cầu khẩn nói: "Thím hai, thím đừng đánh mẹ con nữa, cầu xin thím."
Trần Lai Đệ lá gan khá lớn, cầm lấy cục đá nhỏ một bên đập lên người Phương Tiểu Quyên: "Tiện phụ, mau thả mẹ tôi ra, mau thả mẹ tôi ra."
Phương Tiểu Quyên bay qua, đạp hai đứa bé một người một cước.
Trần Chiêu Đệ bị đạp lăn một vòng trên đất, đầu đập vào trên tảng đá, trước mắt có ngôi sao lấp loé.
Trước khi hôn mê, cô ta lần thứ hai nghĩ đến, bản thân mình thực sự là quá đáng thương. Cô ta rõ ràng không có mắng thím hai kia, tại sao còn muốn đánh cô ta chứ?
Trần Lai Đệ bị đạp một cước, cũng không dám nữa động.
Phương Tiểu Quyên quay đầu lại nhào lên đánh nhau với Kiều Hồng Mai: "Đồ đàn bà xấu, cô xấu như thế, chẳng trách chồng cô nhìn không lọt mắt. Chắc là cô không biết đi, chồng cô đã sớm đã có người khác ở bên ngoài."
Đời trước Trần Hưng có phải là đã sớm quá trớn, Phương Tiểu Quyên thật ra cũng không có chứng cứ.
Nhưng bà ta cảm thấy trên đời này sẽ không có đàn ông nào lại không vụng trộm, huống chi đời trước mỗi lần Trần Hưng nhìn thấy bà ta, đều dùng ánh mắt háo sắc mà nhìn bà ta.
Nếu như là trước đây Kiều Hồng Mai sẽ không tin lời này, nhưng hiện tại nghĩ đến chồng ả đã ba tháng không chạm vào mình, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Nhưng bà ta hoài nghi thì hoài nghi, ở trước mặt người ngoài, bà ta làm sao cũng không thể lộ ra đầu mối được: "Phương Tiểu Quyên, cô là cái giày rách, còn dám nói hưu nói vượn, tôi sẽ xé nát cái miệng của cô ra."
"Tôi có phải là nói hưu nói vượn hay không, cô chỉ cần đi thăm dò thì sẽ biết, tôi có thể bảo đảm với cô, cô sẽ phải quay lại tìm tôi."
Phương Tiểu Quyên đánh xong rồi, bỏ lại câu nói này xong thì đắc ý rời đi.
Kiều Hồng Mai tóc tai tán loạn như con gà nằm trên đất, một mặt âm tình bất định.
——
Gần đây Đại Kiều đang học ông nội làm túi tiền.
May túi tiền không phải rất khó, nhưng thêu thì rất khó, càng khó chính cô phải may nhiều cái.
Ông bà nội, cha mẹ, một nhà mẹ nuôi, còn có chị họ anh họ, hai em trai, toàn bộ cũng phải đưa một cái.
Cô thật sự quá khó khăn.
Ngày này tan học quay về, cô đi đến chuồng heo đưa cho anh trai Hoắc Trì hai bộ bài thi đã được sao chép.
Từ khi thân thể ông nội Hoắc Trì tốt lên, bọn họ liền không cho cô mang đồ sang tặng nữa, miễn cho bị người khác nhìn thấy, cho nên hiện tại cô chỉ trong lúc tình cờ mới sẽ đưa qua.
Hoắc Trì cầm bài thi mà cô đưa tới, trong lòng rất là cảm động.
Nhận được giúp đỡ quá nhiều, một câu cảm ơn cũng có vẻ rất qua loa, phần ân tình này cả nhà bọn họ đều sẽ ghi nhớ trong lòng, tương lai có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Cậu cất bài thi vào trên người, cúi đầu nhìn sang túi sách của cô có treo một con gà được đan bằng tre, khóe miệng mấp máy một hồi nói: "Sao em lại treo cái kia lên?"
Đại Kiều theo ánh mắt của cậu nhìn lại, mềm giọng nói: "Em rất yêu thích con gà đan bằng tre này của anh trai Hoắc Trì, nó thật sự rất giống Cục Cục nhà em."
Khóe miệng Hoắc Trì câu lên độ cong càng to lớn hơn một chút, trên mặt trông như không thèm để ý nói: "Cái kia làm cũng không phải rất tốt, nếu như em thực sự yêu thích, lần sau anh lại đan cho em một con đẹp hơn."
Đại Kiều cười đến mặt mày cong cong: "Vậy em cảm ơn anh trai Hoắc Trì trước nha."