Mùa hè đến, lá cây xanh ươm, ánh mặt xán lạn trời xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, chiếu sáng trên đất loang lổ.
Hoắc Trì nhìn lá cây trên đầu cành cây, làm bộ không thèm để ý nói: "Không cần khách khí, một đồ vật nhỏ mà thôi."
Vừa dứt lời dưới, trong chuồng heo liền truyền âm thanh heo kêu to, nghe vào thật giống rất kinh hoảng.
Đại Kiều kỳ quái nói: "Tại sao heo lại kêu đến lớn tiếng như vậy? Là ai ở bên trong sao?"
Hoắc Trì xoay người liếc mắt nhìn nói: "Bác gái cả của em đang ở bên trong."
Đại Kiều càng thêm kỳ quái: "Một mình sao? Bà ấy lại đuổi mọi người ra ngoài sao?"
Hoắc Trì một mặt bất đắc dĩ gật đầu, có chút ghét bỏ nói: "Bác gái cả của em đúng là chúa phiền phức."
Từ khi bác gái cả của Đại Kiều đến, tháng ngày bình yên của chuồng heo liền bị đánh vỡ.
Bà ta thường hay vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ cũng thôi đi, gần đây còn đuổi bọn họ ra ngoài, cũng không biết một mình bà ta ở bên trong làm gì.
Mỗi lần bà ta nháo xong, heo đều sẽ bị dọa đến khẩu vị không tốt, có một hai con còn bị chơi đùa đến tiêu chảy.
Nếu không phải nể mặt Đại Kiều, bọn họ đã sớm đi đội sản xuất báo cáo bà ta.
Đại Kiều nghe được đánh giá của cậu, gật đầu như gà mổ thóc: "Anh nói đúng, bác gái cả thật sự rất hay gây sự."
Hoắc Trì còn không kịp trả lời, liền nghe bên trong truyền đến âm thanh của Vạn Xuân Cúc: "Kẻ xấu, ba kẻ xấu kia, mấy người mau mau vào đây."
Khuôn mặt Hoắc Trì nhất thời liền chìm xuống, nói với Đại Kiều: "Anh đi vào xem một chút, em mau đi đi, không nên để bác gái của em nhìn thấy."
Đại Kiều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu: "Vậy em đi đây, lần sau em mang thức ăn ngon đến cho anh."
Mỗi ngày bị bác gái cả hành hạ như thế, cô muốn mang chút thức ăn để nhà họ Hoắc bồi bổ một chút.
Hoắc Trì nhìn cô cười cười, xoay người chạy vào..
Đi vào, liền nhìn thấy Vạn Xuân Cúc ngồi ở trên đống phân heo, cả người đều dính đầy phân heo.
Hai người Hoắc Hoa Thanh và Đái Thục Phương cũng trước sau chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ này của Vạn Xuân Cúc, một nhà ba người cũng không nhịn được sửng sốt.
Người phụ nữ này đến cùng đang dằn vặt cái gì?
Đang ở trong đống phân heo lăn vòng vòng chơi sao?
Bằng không bọn họ thực sự không nghĩ ra, đến cùng là tại sao bà ta lại tự biến bản thân mình thành dáng dấp này.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến đòi mạng.
Bà ta đến chuồng heo làm việc là vì tìm thỏi vàng, nhưng tìm nhiều ngày như vậy, một chút manh mối đều không có.
Hầu như mỗi một góc chuồng heo đều bị bà ta tìm khắp cả, ngoại trừ đống phân heo kia.
Bà ta suy nghĩ đã lâu sau, quyết định vẫn là phải tìm, cho nên vừa nãy bà ta đuổi ba người nhà họ Hoắc ra ngoài, dùng thiết sạn tìm thỏi vàng.
Nhưng không nghĩ trượt một cái, bà ta trực tiếp rơi vào trong hầm, suýt chút nữa liền phân heo dìm chết.
"Mọi người còn đứng đó làm gì? Còn không mau mau lại đây dìu tôi lên?" Vạn Xuân Cúc mắng.
Đái Thục Phương muốn đi qua, lại bị Hoắc Trì ngăn cản: "Mẹ, mẹ không cần dìu bà ta."
Hố phân heo cũng không sâu, bằng không bà ta té xuống sớm đã bị dìm chết rồi, nói cách khác, bà ta hoàn toàn có thể tự mình đứng lên.
Bà ta sai khiến mẹ cậu như vậy, chính là xem cả nhà bọn họ là người hầu.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc kia, mày muốn làm gì? Nếu còn không lại đây, lát nữa tao liền đi đội sản xuất báo cáo, nói các người không siêng năng làm việc."
Hoắc Trì đen mặt lại nói: "Có bản lĩnh thì bà đi. Bà không đi, chúng ta cũng sẽ đi, hiện tại tôi sẽ đi đội sản xuất báo cáo bà, báo cáo hành vi quỷ dị gần đây của bà cho đội trưởng, ngược lại muốn xem xem đội trưởng có thể thiên vị bà hay không."
Vạn Xuân Cúc tức giận đến con mắt trừng lớn: "Thằng, thằng nhóc kia, nếu như mày dám đi, tao đánh chết mày."
Đái Thục Phương vỗ vỗ đầu Hoắc Trì, nhìn Vạn Xuân Cúc nói: "Đứa nhỏ này chỉ nói lời vô ích mà thôi, có điều cô vẫn nên tự mình đứng lên đi, còn chuyện đi báo cáo chúng ta, tốt nhất cô cũng nên đi, bằng không vỡ lở ra, người chịu thiệt không hẳn là chúng ta."
Bà rất cảm ơn nhà họ Kiều giúp bọn họ, bằng không khoảng thời gian này cũng sẽ không chịu đựng Vạn Xuân Cúc như vậy.
Nhưng bà cũng không thể chịu đựng được tính cách của Vạn Xuân Cúc.
Đây chính là người, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu như làm ra dáng vẻ sợ sệt bà ta thì bà ta sẽ được voi đòi tiên.
Những người như vậy, phải làm cho họ sợ mình, đương nhiên, nguyên nhân vì là thân phận của bọn họ không thể so được, cho nên phải nắm bắt điểm này.
Vạn Xuân Cúc tức muốn chết, nhưng bà ta cũng sợ một nhà kẻ xấu sẽ thật sự đi báo cáo mình.
Đến thời điểm đó không chừng mọi người sẽ đoán ra mục đích bà ta đến chuồng heo, nhưng vạn vạn không được, thỏi vàng chỉ có thể thuộc về phòng lớn bọn họ.