Vạn Xuân Cúc cắn răng, từ trong hầm phân heo bò ra ngoài,
Khắp toàn thân bà ta từ trên xuống dưới, bao gồm cả tóc và khuôn mặt toàn bộ đều dính phân heo, cái mùi kia thật sự là khiến người ta tránh lui ba lần.
Một nhà ba người nhà họ Hoắc nhìn thấy bà ta đi ra, lập tức lùi đến rất xa.
Vạn Xuân Cúc thấy thế, càng thêm tức giận đến đòi mạng.
Bà ta cứ người đầy phân heo như thế.
Từ bên trong chuồng heo đi ra, chậm rãi đi về phía nhà họ Kiều.
Đại Kiều sợ bác gái cả bắt nạt nhà họ Hoắc, cho nên cũng không đi xa, mà trốn ở trên đường về nhà họ Kiều chờ.
Lúc cô nhìn thấy bác gái cả một thân đầy phân heo đi tới, liền kinh ngạc đến ngây người.
Bác gái cả quả nhiên rất thích dằn vặt.
Có điều cô đi trước là vì kính trọng.
Vạn Xuân Cúc ngẩng đầu nhìn đến Đại Kiều, lập tức lớn tiếng gọi lên: "Đại Kiều, Đại Kiều con mau tới đây."
Đại Kiều không chỉ không đáp, trái lại càng chạy càng nhanh, rất nhanh đã không còn bóng người.
Cô lại không ngốc.
Bác gái cả một thân toàn phân heo, cô đi qua có thể có chuyện gì tốt?
Con bé chết tiệt kia, thật đáng ghét.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến mặt đều đen.
Kiều Tú Chi nhìn thấy bà ta một thân phân heo quay về, nhất thời liền mắng: "Con đây là lăn ở bên trong phân heo có đúng không? Vợ thằng năm làm việc ở chuồng heo lâu như vậy, làm sao không thấy nó mang một chút phân heo quay về, con làm sao có thể dằn vặt thành như thế?"
Vạn Xuân Cúc QAQ: ". . ."
Kiều Tú Chi đen mặt lại nói: "Đây là một lần cuối cùng, lần sau nếu như con còn dám để một thân phân heo như vậy quay về, thì không cần quay về nữa."
Dáng vẻ Vạn Xuân Cúc như chim cút, run rẩy gật đầu: "Mẹ, con không dám nữa."
Ngày này, bà ta dùng ròng rã hai giờ mới miễn cưỡng tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng đến buổi tối ngủ thì trong lòng bà ta vẫn nhớ chuyện thỏi vàng.
Bà ta đụng chồng mình một cái: "Chấn Quốc, lần trước không phải anh nói thỏi vàng giấu ở trong chuồng heo sao? Em tìm lâu như vậy, làm sao không tìm được?"
Kiều Chấn Quốc ngáp một cái nói: "Ngay ở bên ngoài chuồng heo."
Vạn Xuân Cúc kinh hãi đến biến sắc: "Vật quan trọng như vậy làm sao đặt ở bên ngoài chuồng heo?"
Kiều Chấn Quốc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn cô: "Cành mận gai đội sản xuất nào cũng đều có, nơi nào đáng giá?"
Vạn Xuân Cúc choáng váng: "Cái gì mà đội sản xuất nào cũng có?"
Sao có thể có chuyện đó?
Kiều Chấn Quốc nói: "Ngày mai anh sẽ đi chuồng heo lấy một cành mận gai quay về, để thằng hai giúp chúng ta đan một cái sọt trúc."
Thỏi vàng?
Cành mận gai?
Vạn Xuân Cúc như bị sét đánh.
Hoá ra bà ta dằn vặt lâu như vậy, là bị chồng mình hãm hại?
Dường như rất nhanh giấc mộng đẹp đã tan nát!
Tâm trí của Vạn Xuân Cúc đã phải chịu sự tổn thương vô cùng!
Bà ta tức đến mức đuổi chồng mình xuống giường!
Kiều Chấn Quốc vui tươi hớn hở ôm gối đầu của mình dắt theo con trai đi ngủ.
Vợ ông cho dù có tắm rửa sạch sẽ trên người vẫn còn vương mùi hôi tanh của phân heo, bây giờ có thể không cần ngủ bên cạnh bà ta, thật sự cầu còn không được.
Thấy dáng vẻ của chồng mình đang ngâm nga một ca khúc nhỏ, ngay lập tức bà ta càng thêm tức giận!
Nếu như trong chuồng heo không có thỏi vàng, bà ta cũng không nghĩ đến chuyện qua bên đó làm việc.
Chuồng heo hôi thối, ngày nào cũng phải đối mặt với ba người phần tử xấu, một chút bà ta cũng không muốn đi!
Nhưng phần việc này là bà ta xin mẹ chồng mình, hiện tại công việc làm chưa được một tháng mà không đi làm nữa, mẹ chồng chắc chắn sẽ đuổi bà ta đi!
Không còn cách nào khác nữa, bà ta đành phải cắn răng chịu đựng tiếp tục đi làm, cũng may trong bụng bà ta đang mang thai đứa con bảy tháng, làm hơn một tháng nữa bà ta không cần phải đi tiếp!
Sau khi cày bừa vụ xuân qua là nông nhàn, nông nhàn qua đi mùa hè đến, nhiệt độ theo thời tiết tăng lên.
Người dân nông thôn cũng bận rộn thêm lần nữa, dọn cỏ bón phân làm ruộng, tưới nước, một bước cũng không thể qua loa được.
Lúc này nông thôn còn chưa có điện, thôn Thất Lí cũng giống như đội sản xuất không có máy kéo, đừng nói đến máy bơm nước chạy bằng dầu, công việc tưới nước hoàn toàn dựa vào công nhân gánh nước mới hoàn thành.
Mỗi ngày đều phải gánh nước dưới trời nắng gắt, công việc tất bật mọi người đều mệt đến mức chịu không nổi, có người không chịu được ánh sáng trực tiếp bị phơi đen người.
Mấy đứa nhỏ không cần lao động chân tay, nhưng vẫn chạy khắp núi đồi, còn phải đi thật xa đến công xã đi học, vừa mới trắng lên một chút vào mùa đông, rồi lập tức lại đen thui.