Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 262 - Chương 262. Khích Lệ

Chương 262. Khích lệ Chương 262. Khích lệ

Bà ta vừa thái rau vừa suy nghĩ, giật mình một cái con dao trong tay cắt phải ngón tay trỏ, lập tức đầu ngón tay đau đớn vô cùng!

“Ngón tay em chảy máu kìa! Sao lại không cẩn thận thế hả?”

Lâm Tuệ nghe thấy tiếng Vạn Xuân Cúc kêu lên, quay đầu qua nhìn thì thấy Trần Xảo Xảo cắt phải ngón tay mình nên bị chảy máu!

Kiều Chân Quân đang ôm bó củi nghe thấy tiếng kêu, còn tưởng rằng Lâm Tuệ bị làm sao, ném bó củi trong tay qua một bên, hùng hục chạy vào: “Tuệ Tuệ, em bị làm sao đó?”

Lúc ông chạy vào nhìn thấy Lâm Tuệ Tuệ yên ổn đứng ở đó, còn ngược lại vợ của chú năm bị chảy máu trên ngón tay, lúc này mới ý thức được mình đã hiểu lầm.

Lâm Tuệ thấy ông ấy làm trò trước mặt người khác, gọi nhũ danh của mình, hai má đỏ bừng, giận dỗi liếc nhìn nói: “Đã lớn như vậy rồi, sao anh còn làm việc lỗ mãng, hấp tấp thế.”

Kiều Chấn Quân gãi gãi lỗ tai ngượng ngùng nói: “Anh còn tưởng rằng em bị làm sao, cái này không phải là anh đang lo lắng cho em à.”

“…..”

Vừa bị đứt tay vừa phải ăn cẩu lương, Trần Xảo Xảo thật đau lòng, xoay người rời đi, nói: “Em đi băng vết thương lại, lát nữa quay lại sau.”

Lâm Tuệ thấy bộ dạng của bà ta dường như có tâm sự, nói với bóng dáng của bà ta: “Ngón tay của em bị thương không cần phải đến đây, cứ giao lại nơi này của chị là được.”

Trần Xảo Xảo xoay người rời đi: “Một mình chị định sao làm đây?”

Kiều Chấn Quốc lập tức nói: “Không sao, anh có thể nhóm lửa thái rau.”

Bởi vì Tiết xuyên có thể nấu cơm, hơn nữa đàn ông nhà họ Kiều không thể không xuống bếp, cho nên đàn ông nhà họ Kiều đều sẽ làm mấy món ăn, tay nghề nấu ăn bình thường là được.

Trần Xảo Xảo nhìn thấy bộ dạng ân ái của vợ chồng bọn họ, càng thêm tấm tắc: “Tùy anh chị thôi.”

Nói xong bà ta xoay người rời đi.

Kiều Chấn Quốc và Lâm Tuệ hai người liếc nhìn nhau, đều là dáng vẻ bất đắc dĩ.

Trần Xảo Xảo đã về ở viện lớn cũng đã hơn nửa năm, nhưng mà bà ta và người lớn nhà họ Kiều đều không nóng không lạnh, kể cả con gái bà ta Tiểu Uyển Nhi.

Thật ra Lâm Tuệ có thể lý giải được chuyện bà ta không vui là vì chuyện Kiều Chấn Dân đi lên huyện công tác, Kiều Chấn Dân từ nhỏ tính tình đã không chịu nổi, muốn ông ấy giống hai người anh của mình làm việc tại đại đội sản xuất, ông ấy chắc chắn không muốn.

Hiện tại Kiều Chấn Dân vừa mới đến bên đó làm việc, muốn đưa Trần Xảo Xảo và hai đứa nhỏ không thể thực hiện được, có điều Kiều Chấn Quốc là kẻ có tính làm bậy, chờ ông ấy có điều kiện rồi chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ cách đưa hai mẹ con bà ta qua đó.

Cho nên Trần Xảo Xảo chắc chắn rất tin tưởng người đàn ông của mình. Bà nói, Trần Xảo Xảo nên đặt suy nghĩ của mình lên người Tiểu Uyển Nhi nhiều một chút. Lúc Kiều Chấn Quốc trở về thấy bà ta đối xử với con gái mình tốt như thế, trong lòng chắc chắn sẽ cảm kích bà ta, nhân cơ hội đó hai người cũng có thể hòa hảo.

Nói đến Tiểu Uyển Nhi, trong lòng bà lại thở dài một tiếng.

Lúc Tiểu Uyển Nhi vừa về từ bên đó, Trần Xảo Xảo thật sự rất biết nóng lạnh mà đối xử với con bé, nhưng Kiều Chấn Dân đi rồi, bà ta lại khôi phục thái độ đem Tiểu Uyển Nhi ném qua một bên, chẳng trách Tiểu Uyển Nhi không thèm dính đến mẹ của cô bé!

Đại Kiều sợ mẹ mình mệt, Trần Xảo Xảo đi không bao lâu, lập tức chạy vào giúp đỡ.

Nhà bếp truyền đến tiếng cười đùa một nhà bọn họ, không khí ấm áp vô cùng.

Nấu ăn xong xuôi trời bên ngoài vẫn còn sáng, Tiết Xuyên bảo hai đứa con trai khiêng bàn ăn ra sân.

Đồ ăn được liên tục mang ra bàn, đậu hũ cay nóng, gà Cung Bảo, cá lư hấp, cải thìa xào, còn thêm một tô canh cà chua trứng gà.

Mùi hương thoang thoảng, thơm đến mức mọi người đều chịu không nổi nữa.

An Bình nuốt nước miếng nói: “Thím hai, tay nghề nấu ăn của thím vừa nhìn đã biết ngon, thím yên tâm, lát nữa chắc chắn con sẽ ăn thêm mấy bát cơm!”

Mọi người vừa nghe thấy cậu nịnh nọt, đều không thể nhịn cười.

Lâm Tuệ khiêm tốn cười nói: “Tay nghề nấu ăn của thím cũng cũng thường thôi, không thể so sánh với cha được!”

An Bình gãi gãi đầu vừa cạo nói: “Ông nội con là thần tiên trù nghệ, không ai so được cả! Nhưng mà thím hai cũng không tồi nha, nếu nói ông nội con xếp thứ nhất, thím cũng được xếp thứ hai!”

Không ai không thích được khen cả, Lâm Tuệ cười mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn con khích lệ như vậy, thím được con khen đến ngượng luôn rồi!”

“An Bình, lời này của con không đúng rồi, có phải con quên mất mẹ của mình luôn rồi hay không?”

Vạn Xuân Cúc thấy mọi người chỉ khen Lâm Tuệ, vốn đang vô cùng ganh tị, lúc này còn thấy cục cưng của mình khen bà ấy, trong lòng càng không thấy vui.

Bình Luận (0)
Comment