Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 263 - Chương 263. Đứa Trẻ Không Có Mẹ

Chương 263. Đứa trẻ không có mẹ Chương 263. Đứa trẻ không có mẹ

An Bình: “Mẹ, đừng tự tin quá như thế! Tay nghề nấu ăn của của mẹ còn không bằng con!”

Kiều Chấn Quốc gật đầu phụ họa nói: “Vợ à, trình độ của em còn không bằng nồi cháo heo, em còn không biết ngại hay sao còn nói, anh cảm thấy thật mất mặt!”

Vạn Xuân Cúc: “……”

Cúc mông to tức muốn hộc máu!

Trước kia chỉ có chồng bà ta mới là người duy nhất khiến bà ta thất vọng, hiện tại lại có thêm An Bình, cuộc sống này không biết cách nào trôi qua được!

Nhà họ Kiều nhìn thấy nhà anh cả, giận chồng dỗi con, cười đến mức không nhịn được!

Ngay bây giờ, Kiều Hữu Nhục sủa lên, ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Vạn Xuân Cúc nói thầm : “Ai đến vào lúc này nhỉ?”

“Mẹ, cha, là thằng năm đây!” Tiếng Kiều Chấn Dân truyền từ ngoài cửa.

Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó hưng phấn trở lại.

Đặc biệt là Trần Xảo Xảo, hai mắt sáng ngời, nụ cười trên mặt nở rộ, như thế trong nháy mắt đã sống lại.

Bà ta lướt qua mọi người lao ra cửa, hoàn toàn không để bụng những người khác thấy mình như thế nào.

Vợ chồng tiểu biệt thắng tân hôn, hai vợ chồng bọn họ đã xa nhau ba tháng, thật ra mọi người đều có thể lý giải được sao bà ta lại kích động như vậy.

Chỉ là vừa rồi bà ta không quan tâm ai mà lao ra như vậy, hoàn toàn quên mất con gái đang đứng bên cạnh mình, đột nhiên Tiểu Uyển Nhi bị bà ta đụng phải, lung lay, cả người ngã xuống mặt đất!

Nếu không phải Đại Kiều nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy con bé, chỉ sợ lúc này đoán chừng con bé đã trầy cả da!

Tiểu Uyển Nhi ôm lấy Đại Kiều, đôi mắt hồng cả lên, nhỏ giọng khóc, hiển nhiên cứ như thế mà bị dọa sợ.

Đại Kiều chạy nhanh đến ôm lấy em gái, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Uyển Nhi không khóc, chị đây, đừng sợ!”

Kiều Tú Chi nhìn thấy tình huống này, sắc mặt trầm xuống.

Người ta nói ngã một lần khôn hơn một chút, hiển nhiên Trần Xảo Xảo cũng không rút ra được bài học từ chuyện lần trước.

Trần Xảo Xảo vui vẻ mở cửa, khi nhìn thấy người đàn ông của mình đứng ngoài cửa, suýt rơi nước mắt: “Chân Dân, anh về rồi!”

Ánh mắt nóng hổi nhìn thấy người đàn ông của mình.

Trong tưởng tượng của bà ta, lúc này Kiều Chấn Dân hẳn là cũng giống như vậy, nhìn bà ta với ánh mắt khao khát, sau đó nói với bà ta: “Vất vả cho em rồi!”

Nhưng Kiều Chấn Dân còn chưa kịp nói chuyện, phía sau người ông ấy đã truyền đến một âm thanh: “Đây chắc là em dâu sao?”

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông xa lạ, Trần Xảo Xảo định thần lại, lúc này mới phát hiện ở phía sau chồng bà còn có ba người ---- Trần Hưng và Kiều Hồng Mai, còn có thêm con gái thứ hai của họ Trần Lai Đệ.

Không khí ấm áp sung sướng vốn có cũng ngay lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

“Hóa ra là cô tư về rồi.” Trên mặt Trần Xảo Xảo trên mặt lộ ra dáng vẻ xấu hổ, cứng đờ nói.

Kiều Hồng Mai nhìn chằm chằm bà ta, khóe miệng nhếch lên: “Thằng Năm cũng không phải về một buổi tối nay, Xảo Xảo em hà tất như thế?”

Mặt Trần xảo Xảo càng lúc càng đỏ, giống như huyết heo nấu lên.

Kiều Chấn Dân quay đầu lại lạnh lùng nhìn chị tư của ông ấy, nói: “Không nói cũng không bảo chị câm, bằng không thì chị về đi, nhà họ Kiều không chào đón người như chị đâu!”

“Mày……”

Kiều Hồng Mai tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng.

Trần Hưng hung hăng trừng mắt liếc ả ta. Kiều Hồng Mai cắn răng, không tình nguyện nói: “Là miệng tôi không biết nói chuyện, cậu Năm và em dâu không nên so đo làm gì, hai người biết rồi đó, tính tình của tôi rất thẳng thắn, không có ý gì xấu đâu!”

Người nhà họ Kiều: “…..”

Kiều Tú Chi: “Còn đứng ở cửa làm gì, mau vào nhà đi.”

Kiều Hồng Mai dường như có con sên dính trên chân vậy, không tổn thương người khác lại khiến người khác ghê tởm muốn chết!

Kiều Tú Chi rất thất vọng với cô con gái này, nhưng dù sao cũng đã ả con gái đi, một năm cũng không gặp nhau được mấy lần, chỉ cần ả không làm ra chuyện yêu nghiệt, bà cũng không chấp nhặt nó.

Chỉ là gần đây ả ta về thường xuyên hơn, đặc biệt là sau khi bọn họ có quen biết người nhà họ Thẩm, e là sau này còn thường xuyên về hơn nữa, thật là ghê tởm!

Trần Hưng thấy không khí xấu hổ, khuôn mặt cười trừ đi vào nói: “Hôm nay là đại thọ 50 tuổi của mẹ, con cố xin nghỉ nửa ngày làm cùng Hồng Mai đến đây, may mà không đến trễ!”

Đại Kiều trong trẻo nói: “Bà nội con năm nay 53 tuổi không phải 50!”

Nụ cười trên mặt Trần Hưng đông cứng, các nếp nhăn trên mặt dường như bị đóng băng lại.

Kiều Hồng Mai vốn dĩ đỏ mặt nhìn Đại Kiều được Phó sở trưởng nhận lấy con gái nuôi, hiện tại thấy cô không nể mặt mũi chồng mình mà làm mất mặt, lập tức mắt: “Người lớn nói chuyện, đứa nhỏ như mà có chỗ để nói sao? Đứa trẻ không có mẹ quả nhiên không được dạy dỗ!”

Đại Kiều tức giận đỏ bừng mặt: “Con có mẹ!”

Bình Luận (0)
Comment