Lâm Tuệ cũng rất tức giận, đi qua ôm lấy con mình mà an ủi cô.
Sắc mặt Kiều Chấn Quân rất khó coi: “Cô tư, chưa kể việc mẹ Đại Kiều còn sống, hiện tại anh và Lâm Tuệ đã kết hôn, cô ấy là mẹ của Kiều Kiều, vừa rồi em nói như vậy có hơi quá đáng!”
Kiều Tú Chi vừa định mở miệng nói Kiều Hồng Mai đi đi, liền thấy Trần Hưng quay đầu lại tát một cái mạnh vào Kiều Hồng Mai!
“Bốp” một tiếng giòn giã vang lên!
Nghe thấy âm thanh này có thể đoán được vừa rồi Trần Hưng dùng bao nhiêu sức lực!
Trần Hưng trừng mắt với ả: “Cái mụ la sát này, lần trước cô về nhà mấy lần đều nói nhà họ Kiều đối xử với cô không tốt, tôi không tin, là người một nhà, sao có thể xa lánh cô được chứ? Bây giờ tôi đã biết, cái này không phải mọi người xa lánh cô mà cho miệng cô nói chuyện quá ngốc, mợt mở miệng ra đã làm người ta tức giận! Bây giờ cô xin lỗi anh hai, chị dâu ngay cho tôi!”
Kiều Chấn Dân nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn Trần Hưng một cái.
Lời này rõ ràng đang mắng Kiều Hồng Mai, thực tế lại nói nhà họ Kiều đối xử với Kiểu Hồng Mai không tốt, cả nhà ai cũng xa lánh ả!
Hơn nữa gã ta cũng giành tát Kiều Hồng Mai trước một cái, cũng khiến ả xin lỗi, cũng chặn miệng người nhà họ Kiều lại.
Cho dù là mẹ ả, lúc này cũng không tiện đuổi ả ta đi.
Gã Trần Hưng này là người gian trá quá mức, lúc trước từ ánh nhìn đầu tiên đã không thích ã ta rồi.
Chỉ là em tư của ông ấy mặc kệ người nhà phản đối, khăng khăng đòi gả.
Nếu không được gả, ả ta một khóc hai náo ba đòi thắt cổ, còn đi khắp nơi nói người nhà họ Kiều không thèm để ý đến ả!
Cho nên lúc nãy cô bị Trần Hưng tát một cái, cũng không có ai nhà họ Kiều đứng ra lo lắng cho ả gặp chuyện bất công.
“Anh hai, chị dâu, vừa rồi là em không đúng, em ăn nói vụng về thì không nên nói, hai anh chị tha thứ cho em đi, em đảm bảo sau này không bao giờ ăn nói linh tinh nữa!”
Kiều Hồng Mai lập tức bị tủi thân, nhưng dưới ánh mắt hung dữ của chồng, ả chỉ đành phải đỏ mắt mà xin lỗi.
Tính tình của Kiều Chấn Quân ôn hòa, vừa rồi để nói hộ con gái mới như thế, lúc này thấy Kiều Hồng Mai xin lỗi rồi, ông ấy cũng không muốn truy cứu nữa.
Sắc mặt Kiều Tú Chi càng khó coi, xụ mặt không nói gì.
Tiết Xuyên trong lòng thở dài: “Ngồi xuống ăn cơm cả đi.”
Ông ấy cũng không nghĩ ra được dựa vào huyết thống của hai vợ chông bọn họ, cũng không quá kém, cũng không sinh ra đứa con gái như Kiều Hồng Mai.
Nhưng hiện tại Trần Hưng đã nói đến vậy, ông ấy cũng không thể này đuổi người đi ngay lúc này được, nếu không truyền ra ngoài thì là bọn họ không đúng!
Vạn Xuân Cúc hung dữ trừng mắt nhìn cả nhà Kiều Hồng Mai, thì thầm: “Sớm không đến trễ không đến, đây là cố ý đến ăn uống đúng không?”
Nếu cả nhà bọn họ đến đây sớm mộ chú không chỉ thể hiện có tâm ý, lại còn có thể giúp làm chút việc nấu cơm.
Nhưng mà bọn họ cố tình đến lúc ăn cơm, khiến người ta muốn nghĩ khác cũng không được, huống hồ gì đây cũng không phải lần đầu tiên Kiều Hồng Mai làm như vậy!
Vạn Xuân Cúc cho rằng bản thân mình nói rất nhỏ, nhưng trời sinh giọng bà ta rất lớn, nói thầm cũng lớn tiếng hơn người bình thường, cho nên những lời này toàn bộ những người trong sân đều nghe rõ ràng được.
Cả Trần Hưng và Kiều Hồng mai mặt lúc đỏ lúc trắng, rất nhanh trong lòng muốn giận tím người!
Cuối cùng vẫn là da mặt của Trần Hưng dày mặt đưa điểm tâm và một xấp vải qua nói: “Mẹ, mấy thứ này là con và Hồng Mai mua đến kính hiếu mẹ!”
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.
Kiều Tú Chi đành phải nhận lấy đồ vật: “Ngồi xuống cả đi.”
Nghe thấy lời này Trần Hưng rốt cuộc cũng cười nhẹ nhõm một hơi.
Những người khác cũng đều tìm vị trí ngồi.
Ánh mắt của Kiều Chấn Dân rơi xuống người con gái, thấy con bé trốn phía sau người Đại Kiều, hai mắt đỏ bừng, lông mày nhăn lại.
Lúc này Trần Xảo Xảo cũng thấy được, trong lòng rơi lộp bộp một tiếng.
Kiều Chấn Dân đi qua muốn ôm lấy con gái mình.
Nhưng ba tháng nay không ấy cũng không trở về, Tiểu Uyển Nhi thấy lạ với ông ấy, không muốn cho ông ấy ôm, úp mắt vào lòng ngực của Đại Kiều.
Kiều Chấn Dân thấy con gái không muốn thân mình, trong lòng buồn bã: “Tiểu Uyển Nhi, là cha đây, con không nhớ cha sao?”
Đôi đen láy của Tiểu Uyển Nhi nhìn ông, nhưng không nói gì.
Kiều Chấn Dân lấy trong balo mình ra một ít kẹo và bánh quy, thêm hai cái váy, vừa cười nói: “Con xem cha mua cho con nhiều đồ chưa này, con muốn ăn không?”
Tiểu Uyển Nhi vẫn y như cũ không có động tĩnh gì.
Kiều Chân Dân thở dài trong lòng một hơi, nhưng mà thấy ít nhất con gái chịu thân với Đại Kiều, lòng ông cũng được an ủi đôi chút.
Lại nói thêm Tiểu Uyển Nhi có thể tìm về được còn nhờ phúc khí của Đại Kiều cho nên ông mấy mới mua hai bộ váy, một cái cho Đại Kiều.