Mọi người bị lời nói của bà ta làm cho giật mình.
Bởi vì hiện tại không có mấy thứ siêu âm cho nên mọi người chỉ có thể căn cứ theo thời gian kinh nguyệt của phụ nữ đoán thời gian mang thai.
Vạn Xuân Cúc lúc trước khi xác định mang thai bà ta nói bản thân tháng trước có kinh nguyệt cho nên bác sĩ phỏng đoán là bà ta mang thai chưa lâu.
Dựa theo suy đoán của bác sĩ, bây giờ bà ta mới mang thai 8 tháng 2 tuần, nhưng mà bà ta nhanh như vậy sắp sinh rồi, chỉ sợ thời gian bị đoán sai rồi, hiện tại bà ta mang thai đã 9 tháng mới đúng!
Kiều Chấn Quốc có hơi khờ, nhưng nghe thấy lời này của vợ mình, lập tức đỡ ấy bà ta.
Kiều Tú Chi cũng nhanh chóng định thần lại, bình tĩnh nói: “Thằng cả, con có thể ôm người vợ lên không?”
Kiều Chấn Quốc thử, phát hiện có thể ôm lên, nhưng bụng vợ ông quá to, bên ngoài lại một vùng trời đen, e là không tốt lắm.
Ông gãi gãi đầu: “Mẹ không ấy mẹ đến ôm lên đi?”
Mọi người: “……”
Vạn Xuân Cúc run run người, nghĩ đến được mẹ chồng bế lên kiểu công chúa, ngay lập tức cảm thấy bụng mình quặn đau: “Chấn Quốc, anh ôm em là được rồi!”
Kiều Tú Chi thấy dưới chân bà ta chảy nước, cũng không dám trì hoãn thêm nữa, đi qua chỗ Vạn Xuân Cúc bế bà ta lên: “Thằng cả, lấy tiền đi, chúng ta đi đến trạm y tế!”
Vạn Xuân Cúc bị mẹ chồng ôm vào ngực, lập tức an tĩnh như chim cút, không dám làm cái gì lộn xộn.
Mọi người thấy hình ảnh đó, đột nhiên cảm thấy hơi cay mắt.
Nhưng mà mọi người nhanh chóng không có thời gian nghĩ đến việc này, bởi vì Vạn Xuân Cúc kêu to giống như heo bị giết.
“Ai ya….Đau quá! Ôi mẹ ơi….Đau quá…”
Nhà họ Cố ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức tò mò mà chạy qua.
“Xảy ra chuyện gì sao? Vợ Kiều Lão Đại sao mà kêu giống như heo bị giết thế? Sẽ không bị ngã như lần trước đó chứ?”
Bà Cố nhìn thấy Vạn Xuân Cúc được Kiều Tú Chi ôm, miệng chéo chép bĩu môi nói.
Vạn Xuân Cúc cảm thấy bà Cố đang nguyền rủa mình, lập tức chửi ầm cả lên: “Bà mới như giết heo, cả nhà bà mới như giết heo! Cẩn thận lát nữa bà sẽ bị ngã sưng mông!”
“Cô……..”
Bà Cố nghe thấy lời này tức muốn không thở nổi, bỏ đi ngay lập tức!
Kiều Tú Chi cũng lười để ý đến bà Cố, đang chuẩn bị bế con dâu đến trạm ý tế thì nhìn thấy Kiều Chân Dân đi lấy đèn pin đã đi đến.
Nhà họ Cố nhìn chằm chằm vào đèn pin trong tay Kiều Chấn Dân, tức khắc ghen ghét đến đỏ mắt.
Nhà họ Kiều quả nhiên không giống nhau, có thể có được đèn pin như thế, chắc chắn là đồ Phó sở trưởng mua cho!
Vạn Xuân Cúc dọc đường đi luôn hét lên chói tai: “Ai ya, bụng con đau như thế, mẹ, con cảm thấy hình như con sắp sinh!”
Bà ta cũng đã sinh ba đứa, đối với các giai đoạn sinh con bà ta luôn rõ ràng.
Lúc ban đầu sắp sinh, mặc dù đau từng cơn, nhưng sẽ không đau như thế, hay nói cách khác, tần suất không có cao như vậy.
Nhưng hiện tại bà ta cứ đau đớn co rút, cảm giác như có thứ gì đó sắp muốn ra.
Kiều Tú Chi trợn mắt: “Con tất nhiên sắp sinh, con giữ sức đi, đợi lát nữa sinh con xong rồi kêu!”
Kiều Chấn Quốc đuổi theo nói: “Vợ à, em nghe lời mẹ đi, anh chỉ mang cho em hai cái bánh bao đến đây, em cứ kêu lên như vậy, lát nữa không đủ cho em ăn đâu!”
Vạn Xuân Cúc: “…”
Người đàn ông đáng chết này, bụng bà ta càng lúc càng đau!
Đi vào phòng y tế chỉ có một bác sĩ nam.
Vạn Xuân Cúc nói cái gì mà không cho anh ta đỡ đẻ cho mình: “Vạn Xuân Cúc tôi thanh thanh bạch bạch, anh đến sẽ làm bẩn tôi.”
“……”
Nam bác sĩ nhìn qua làn da đen nhánh, dáng người khổng lồ của bà ta, cảm giác như chính mình bị mạo phạm.
Anh ta ho khan một tiếng: “Bộ dạng này của cô, hoặc là lập tức đưa lên bệnh viện trên trấn, bằng không phải đi mời bà đỡ trước đi….”
Chỉ là lời anh ta còn chưa kịp nói xong đã bị tiếng thét chói tai của Vạn Xuân Cúc đánh gãy.
“A a a…Tôi muốn sinh, con sắp ra rồi! Chấn Quốc mau cởi quần em ra!”
Nam bác sĩ: “….”
Anh ta đi ra ngoài nói với Trần Xảo Xảo đang đứng ngoài cửa: “Cô vào đi, tôi đứng bên ngoài chỉ đạo cô.”
Trần Xảo Xảo có hơi khẩn trương nói: “Nhưng tôi không biết!”
Nam bác sĩ duỗi tay vỗ vỗ bả vai bà ta nói: “Dựa theo những gì lần trước tôi dạy cô, sẽ không sao đâu, cô hít sâu vào theo tôi __”
Trần Xảo Xảo chú ý tới bàn tay anh ta, mặt hơi đỏ nghiêng nghiêng cả người: “Tay anh….”
Nam bác sĩ dường như lúc này mới ý thức được hành động không đúng của mình, cười xin lỗi nói: “Ngại quá, nhất thời tôi không để ý!”
Trần Xảo Xảo nói: “Không việc gì.”
Vừa mới dứt lời, cửa kéo một cái, Kiều Chấn Dân từ bên trong đi ra.
Trần Xảo Xảo không có lý do gì vẫn hoảng loạn cả lên.