Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268. Kiều Đông Vân

Chương 268. Kiều Đông Vân Chương 268. Kiều Đông Vân

Kiều Chấn Dân không có chú ý đến sắc mặt của bà ta: “không phải ba tháng nay em đều đi học hộ lý sao? Nhanh vào xem thử, anh thấy chị dâu sắp sinh rồi!”

Trần Xảo Xảo vội vàng gật đầu, xoay người chạy vào bên trong, giống như phía sau có quỷ truy bắt bà ta.

Vạn Xuân Cúc nói mình đã trải qua rất nhiều lần sinh, mới đầu không ai tin cả.

Dù sao sinh con cũng không phải gà mái đẻ trứng, kêu lên vài tiếng đã có thể sinh được.

Nhưng sau nửa tiếng, khi đứa bé được tắm rửa sạch sẽ, Kiều Chấn Quốc bế trên tay, lúc này mọi người mới tin!

“Chấn Quốc, mua bế con trai của chúng ta đến đây cho em đi!”

Sau khi sinh xong con mặt dù sắc mặt của Vạn Xuân Cúc mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Kiều Chấn Quốc cẩn thận ôm con trai đi đến nói: “Vợ à, không phải con trai, là con gái.”

Vạn Xuân Cúc sắc mặt tái nhợt không tin nổi, nói: “Chấn Quốc, anh giỡn với em à, rõ ràng là con trai, sao có thể là con gái chứ?”

Bà ta luôn cảm thấy đứa bé trong bụng mình là con trai.

Bà ta muốn sinh hai cục vàng, tương lai đồ nhà họ Kiều đều để lại cho hai đứa con trai của bà ta!

Địa vị của bà ta cũng sẽ không có ai lung lay được!

Kiều Chấn quốc thấy bà ta không tin đành phải đưa con gái cho bà ta xem, nói: “Vậy em tự mình xem đi!”

Vạn Xuân Cúc cởi đồ con gái ra không có nhìn thấy Tiểu Cát Cát (cái đó đó), lập tức như bị sét đánh!

Con trai của bà ta không có!

Kiều Chấn Quốc không có để ý đến sắc mặt của vợ mình, cười ha hả nói: “Vợ à, người ta nói đàn bà sinh con giống như gà mái đẻ trứng, trước đây anh còn không tin, nhưng hiện tại anh tin, em sinh con còn nhanh hơn gà đẻ trứng!”

Vạn Xuân Cúc: “….”

Vạn Xuân Cúc đã phải chịu nỗi đau đơn trong tim, hiện tại bà ta còn bị chồng mình chọc tức như thế, tủi thân trong lòng, “Oa” một tiếng!

Vào ngày sinh nhật của Kiều Tú Chi hôm nay, nhà họ Kiều đón thêm một thành viên mới --- Kiều Đông Vân.

Cũng vào đêm hôm nay, có một người đàn ông cõng theo một cái bọc hành lý lớn, cả người sương gió mệt mỏi gõ cửa nhà họ Vương.

Hai vợ chồng Vương Thủy Sinh nghe được tiếng gõ cửa, không khỏi đều sửng sốt.

Đã muộn như vậy, ai lại tới cửa vào lúc này chứ?

Nhà họ Vương liên tiếp chết mất hai người, hơn nữa Vương Hâm Sinh còn không phải tự nhiên mà chết, người trong đội sản xuất đều cảm thấy xúi quẩy, bình thường sẽ không tới nhà họ Vương gõ cửa, vì lẽ đó người này muộn như vậy lại đây, khẳng định là có chuyện lớn xảy ra.

Vương Thủy Sinh từ trên giường bò dậy: "Tôi ra ngoài xem xem."

Lưu Thúy Hoa nhớ tới chuyện Vương Hâm Sinh đã chết, cả người không lý do run rẩy một hồi, theo bò lên nói: "Tôi đi với ông."

Bên ngoài đen kịt một mảnh, côn trùng đêm không biết tên ở trong khe đá kêu to.

Một trận gió đêm thổi qua, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng mèo kêu, Lưu Thúy Hoa sợ đến hai chân liền mềm nhũn.

Sẽ không phải là mẹ chồng trở về chứ?

Hay là chú út nhảy sông chết không có cách nào đầu thai trở về dọa ma?

Lưu Thúy Hoa càng nghĩ càng sợ sệt, một đôi tay ôm chặt lấy tay chồng mình, giống như sợ bị bắt đi.

Trong lòng Vương Thủy Sinh không còn gì để nói, mở cửa vừa nhìn, hai mắt nhất thời trợn thật lớn, đến nửa ngày đều nói không ra lời.

Dưới bóng đêm, có người đàn ông một mặt mệt mỏi, sau khi nhìn thấy Vương Thủy Sinh, khóe miệng cong lên nói: "Anh cả, chị dâu, không phiền mọi người nghỉ ngơi chứ?"

Lưu Thúy Hoa dựa vào bóng đêm mông lung nhìn thấy, sau một khắc rít gào lên: "Chú ba, sao lại là chú?"

Vương Thủy Sinh cũng tỉnh táo lại, một mặt kích động: "Thằng ba, em quay về sao không nói với anh cả nói một tiếng, để anh đi đón em."

Vương Lão Tam, cũng chính là Vương Viêm Sinh cười nói: "Em đã là người hai mươi mấy tuổi, nơi nào còn cần anh cả đi đón em chứ?"

Vương Viêm Sinh ở trong bộ đội rất bận, đã có hơn hai năm không về nhà.

Lần này y làm nhiệm vụ trở về, mới biết trong nhà có xảy ra chuyện lớn, y lập tức xin nghỉ phép với sư trưởng, vội vàng gấp gáp chạy về.

Lưu Thúy Hoa thấy mọi người cứ đứng ở bên ngoài cũng không phải chuyện tốt, đẩy chồng mình một cái nói: "Cứ đứng ở cửa làm gì, còn không mau để cho thằng ba đi vào?"

Vương Thủy Sinh gật đầu liên tục: "Thằng ba, mau vào đi, mẹ tụi nhỏ, thằng ba trở về muộn như vậy khẳng định đói bụng, bà đi nấu một bát mì lại đây."

Bình Luận (0)
Comment