Bà ta đang đắc ý lấy, đột nhiên ôi một tiếng, ngực truyền đến đau đớn, cúi đầu thấy Tiểu Đông Vân dùng sức cắn bà ta, há miệng muốn chửi, lại nghĩ đến mẹ chồng đang ở bên ngoài, cuối cùng vẫn nghẹn lại.
Kiều Chấn Quốc bưng một bát canh trứng đường đỏ đi đến nói: “Vợ, em lại kêu cái gì? Em ngày nào cũng réo lên không ngừng, em biết người đội sản xuất bây giờ gọi em là gì không?”
Vạn Xuân Cúc mở miệng Tiểu Đông Vân ra nói: “Gọi em là gì?”
Kiều Chấn Quốc để canh trứng đường đỏ lên mặt bàn: “Bọn họ nói em ngày nào cũng kêu như mổ heo, cho nên gọi em là Vạn Mổ Heo! Ha ha ha......”
Vạn Xuân Cúc: “.....................”
Ai thất đức nói bà ta như vậy, để bà ta biết xử chết bọn họ!
“Anh cho rằng em muốn kêu sao, còn không phải con gái anh, lúc này mới vừa ra đời mấy ngày đã biết cắn người!”
Trẻ con phải tới bốn năm tháng mọc răng mới có thể cắn người lúc đang ăn sữa, nhưng Tiểu Đông Vân lúc này mới sinh ra không đến hai ngày!
Kiều Chấn Quốc đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn con gái nói: “Không hổ là con cháu nhà họ Kiều chúng ta, trời sinh khí lực lớn!”
Nghe thế, hai mắt Vạn Xuân Cúc lập tức sáng lên: “Ôi, anh nói đúng, bảo bối Tiểu Vân Vân của em thật không hổ là sinh cùng ngày với bà nội, ngay cả khí lực lớn cũng rất giống!”
Qua hai ngày, Kiều Chấn Quân xin phép đội trưởng đội sản xuất nghỉ, sau đó mang vợ lên trấn kiểm tra.
Thời đại này, bác sĩ bệnh viện trấn không ai biết xem mạch, thiết bị lại không đầy đủ, chỉ có thể làm kiểm tra, cũng căn cứ kinh nghiệm phán đoán.
Bác sĩ Hách bên phụ khoa nói: “Thai này tám chín phần mười là thai đôi, trước mắt tình trạng thân thể của bà đều rất không tệ, tiếp tục tiếp tục giữ vững là được.”
Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ liếc nhau, đều rất cao hứng, không quan trọng trong bụng là con trai hay con gái, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh là được.
Kiều Chấn Quân nghĩ đến lúc Phương Tiểu Quyên khó sinh, lo lắng nói: “Bác sĩ, sinh đôi nguy hiểm hình như tương đối lớn, có gì cần chú ý?”
“Phụ nữ sinh con đều sẽ có nguy hiểm, bình thường tận lực ăn ít đồ lạnh, đến khi tháng lớn, cũng đừng xuống ruộng làm việc, chỉ là phụ nữ mang thai vẫn là phải chú ý vận động, như vậy lúc mới có sức.”
Bác sĩ Hách thấy người đàn ông trước mặt mặc dù là nông dân, lại rất quan tâm vợ mình, trong lòng rất có thiện cảm nên truyền thụ nhiều một chút kinh nghiệm.
Kiều Chấn Quân liên tục gật đầu, ghi tạc những việc cần chú ý trong lòng.
Dáng vẻ khẩn trương kia nếu là người không biết chuyện nhìn, còn tưởng ông lần đầu làm cha đâu.
Kỳ thật lúc trước Phương Tiểu Quyên mang thai, ông cũng rất vui vẻ, nhưng Phương Tiểu Quyên quá khó hầu hạ, ngày ngày mắng ông là đồ bỏ đi, ông dù tốt tính đến mấy cũng dần dần buồn lòng.
Từ phòng bác sĩ ra, Kiều Chấn Quân để bà ấy ngồi trên ghế, ông đi tiệm cơm mua chút đồ ăn trở về.
Lâm Tuệ nhìn bóng lưng ông chạy xa, trong lòng như ngâm trong mật, ngọt lịm.
Trước kia gả cho cha Đông Lâm, tính tình hai người hoàn toàn khác biệt, bà ấy gả vào không lâu thì hối hận.
Có lẽ đối phương cũng hối hận, lúc trước ông ta lấy mình là vì vô vọng về thành phố, tuổi ông ta cũng lớn dần cho nên muốn tìm người nhà có thể giúp đỡ ông ta ở đội sản xuất.
Gia cảnh nhà họ Lâm mặc dù không tính giàu có nhưng trong nhà sức lao động sung túc, bà ấy lại là con gái duy nhất trong nhà, là lựa chọn rất không tệ, ai ngờ Tiểu Đông Lâm sinh ra không đến tám tháng, ông ta đột nhiên thu được tin tức về thành phố, dù bà ấy cầu khẩn thế nào, ông ta cũng không muốn ở lại, thu thập xong quần áo đi thẳng.
Càng không nghĩ tới chính là ông ta đi chưa tới nửa năm thì truyền đến tin tức ông ta đuối nước bỏ mình, lúc ấy bà vẫn chưa tới hai mươi mốt tuổi đã thành quả phụ.
Đội sản xuất biết, người nói cái gì cũng có, rất nhiều người đều nói bà khắc chồng, nghe những tin đồn kia, mặt ngoài bà coi như không có chuyện gì, trong lòng kỳ thật rất khó chịu......
“Lâm Tuệ?” Đang lúc Lâm Tuệ nhớ lại, bên cạnh truyền tới một giọng nữ.
Bà quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tần Tiểu Mi nắm tay con trai Thẩm Thiên Hựu đứng cách bà không đến hai mét, trên mặt tươi cười nói: “Chị Tiểu Mi, sao chị lại ở đây?”
Tần Tiểu Mi chỉ vào Thẩm Thiên Hựu có chút mệt mỏi nói: “Đứa nhỏ này ban đêm đá chăn mền có chút lạnh, chị dẫn con đến cho bác sĩ khám xem, cô thì sao, sao một người ở đây?”
Nói rồi bà để Thẩm Thiên Hựu gọi người.
Thẩm Thiên Hựu có vẻ gầy hơn trước, dáng vẻ mặt ủ mày chau: “Dì Tuệ, chị Đại Kiều không có cùng dì đến sao?”
Lâm Tuệ lắc đầu: “Chị Đại Kiều phải đi học, cho nên không cùng tới.”
Thẩm Thiên Hựu bĩu môi nói: “Chờ cháu khỏi bệnh, cháu sẽ đi tìm chị Đại Kiều chơi.”
Lâm Tuệ liên tục nói được, quay đầu nói với Tần Tiểu Mi: “Em đi cũng cha Đại Kiều, bụng em có chút quá lớn, cho nên tới xem một chút.”