Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 279 - Chương 279. Quả Dâu

Chương 279. Quả dâu Chương 279. Quả dâu

Chờ các anh chị đi xa, lúc này cô mới đi đến chỗ Hoắc Trì: “Anh Hoắc Trì, anh tìm em làm gì thế?”

Hoắc Trì nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô một chút, cảm thấy mặt cô hình như tròn hơn: “Chúng ta đi cánh rừng phía Tây!”

Từ lần trước nướng khoai ở cánh rừng phía Tây, về sau bọn họ lại đi mấy lần, mỗi lần đi đều có thể tìm tới đồ ăn ngon ở bên trong.

Nghĩ đến cái này, Đại Kiều nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, nhếch miệng nhỏ hỏi: “Lần này chúng ta còn đi tìm trứng chim sao?”

Vẻ mặt Hoắc Trì thần bí nói: “Đi em sẽ biết!”

Nhà cậu chịu nhà họ Kiều nhiều ân huệ như vậy, nhất là Đại Kiều, trong lòng cậu luôn muốn làm gì đó báo đáp cô.

Đáng tiếc bọn họ là phần tử xấu, không chỉ có không có đồng nào, mà lại không có cách nào rời khỏi đội sản xuất, cậu chỉ có thể thường xuyên chạy đến cánh rừng phía Tây tìm chút đồ ăn ngon cho cô ăn.

Đại Kiều vô cùng tin tưởng bản lĩnh tìm đồ ăn ngon của Hoắc Trì, thấy cậu nói như vậy, cũng không hỏi thêm nữa, cùng cậu tiến vào rừng cây.

Sau khi bọn họ đi, Tiểu Kiều từ đằng sau rừng cây đi tới, lông mày nhăn nhăn, lập tức đi theo.

Vì không bị bọn họ phát hiện, cô ta không dám áp sát quá gần, chỉ xa xa đi theo.

Ai ngờ hai người bọn họ vào rừng lại như con chuột vào hang, không ngừng chui tới chui lui, rất nhanh cô ta mất dấu.

Đáng chết!

Tiểu Kiều cắn răng hận hận giậm chân!

Nhưng rất nhanh cô ta không có thời gian tức giận, bởi vì —— Cô ta lạc đường!

Đại Kiều không biết em gái đi theo cô vào rừng, cô đi theo Hoắc Trì rất mau vào sâu trong rừng, sau đó ngừng lại trước mấy cây dâu.

Quả dâu hàng năm tháng bốn đến tháng sáu chín, bên kia Đông Lâm Tử cũng có cây quả dâu, nhưng số lượng ít không nói, quả còn rất chua, nhưng dù thế, quả dâu vừa chín lập tức sẽ bị thôn dân hái sạch sẽ.

Quả dâu trước mắt thật lớn, thịt nhìn qua rất dày, màu sắc đỏ tía, nhìn có vẻ rất ngọt.

Nhìn quả dâu trước mắt, miệng Đại Kiều nhịn không được ứa nước bọt: “Anh Hoắc Trì, anh thật sự là quá lợi hại, mỗi lần đều có thể tìm tới ăn ngon, em thật là sùng bái anh!”

Hoắc Trì nghe cô nói, khóe miệng giương lên, ngoài miệng lại nói: “Cái này có cái gì, anh có thể tìm tới, những người khác cũng có thể tìm tới.”

Đại Kiều lắc đầu mềm mại nói: “Không, bọn họ chính là không lợi hại bằng anh, em lớn như vậy, còn chưa thấy qua những người khác tìm tới những vật này!”

Hoắc Trì nghe cô khen ngợi, độ cong khóe miệng càng thêm rõ ràng: “Chúng ta bắt đầu hái đi!”

Đại Kiều liền vội vàng gật đầu, trong lòng rốt cuộc hiểu vì sao Hoắc Trì muốn cõng hai cái gùi không vào, hóa ra là dùng để đựng dâu!

Mấy cây quả dâu này đều cao hơn hai mét, Hoắc Trì để Đại Kiều ở dưới, cậu thì kéo ống quần lên leo lên trên cây hái.

Đại Kiều nhìn Hoắc Trì càng leo cao, mềm giọng nói: “Anh Hoắc Trì, anh cẩn thận một chút, đừng ngã!”

“Yên tâm đi!” Hoắc Trì ở phía trên cười nói: “Nếu em khát nước, có thể vừa hái vừa ăn!”

Đại Kiều nhìn động tác Hoắc Trì rất sắc bén, hiển nhiên không phải lần đầu tiên leo cây, thoáng an tâm.

Cô cầm lấy quả dâu hái xuống bỏ vào trong miệng.

Ê ẩm ngọt ngào, vị ngọt nước nhiều, ăn ngon thật!

Ăn ngon như vậy, cô muốn hái nhiều chút, chờ ra ngoài phân cho mọi người ăn.

Hoắc Trì nhìn cô ăn đến miệng nhỏ bị nhuộm thành màu đỏ tím, nhịn không được lần nữa dương khóe miệng.

Hai người hái đầy hai cái gùi nhỏ mới ra ngoài, trên cây còn có một số còn chưa chín, qua mấy ngày lại đến hái một lần là vừa.

Ra đến bên ngoài, Hoắc Trì để phần lớn quả dâu cho Đại Kiều cõng về, nhiều quả dâu như vậy bọn họ lập tức ăn không hết, nếu bị người phát hiện ngược lại không tốt.

Đại Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Em trước đó nghe ông nội nói quả dâu có thể ngâm rượu, uống rất tốt cho thân thể, em về hỏi ông nội, chờ thành công, em lấy thêm cho anh!”

Hoắc Trì có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu, những thứ này vốn là để cho cô và nhà họ Kiều, có cho hay không cậu cũng không để ý.

Sắc trời không còn sớm, hai người nói mấy câu thì mỗi người đi một ngả.

——

Đại Kiều cõng một cái sọt, trên tay còn cầm một cái về tiểu viện nhà họ Kiều trước.

Lâm Tuệ thấy cô cầm nhiều quả dâu về như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Làm sao nhiều quả dâu như vậy, con tìm ở đâu ra thế?”

Đại Kiều không dám nói thật, đành phải hàm hồ nói: “Ở cánh rừng phía Đông tìm ra.”

Kiều Chấn Quân đi tới nói: “Sao cha không thấy được?”

Lâm Tuệ từ khi mang thai thì rất muốn ăn đồ chua ngọt, sau khi tan việc ông thường xuyên đi cánh rừng phía Đông tìm quả, chỉ là cánh rừng phía Đông cũng không phải của nhà họ Kiều, ông có thể đi, những người khác cũng có thể đi, bởi vậy thường xuyên tìm không thấy quả.

Bình Luận (0)
Comment