Kiều Chấn Quân thấy trong lòng tê rần, sờ đầu của cô ta nói: "Sẽ, cha có rảnh sẽ đi thăm con."
Lúc này Tiểu Kiều mới lưu luyến không rời buông tay ông ra.
Kiều Chấn Quân đi vài bước, thì nhìn thấy Lâm Tuệ đỏ con mắt đứng ở phía trước dưới tàng cây, con người ông co rụt lại, chột dạ hô: "Tuệ Tuệ!"
Lâm Tuệ vừa rồi còn có thể nhịn được, lúc này nghe thấy ông gọi nhũ danh của mình, cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Vừa rồi nhìn thấy một nhà ba người bọn họ đứng chung một chỗ, hình ảnh đó đâm đôi mắt bà ấy bị thương sâu sắc.
Thấy Lâm Tuệ xoay người rời đi, Kiều Chấn Quân nhanh chóng đuổi theo: "Tuệ Tuệ, em đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng!"
Lâm Tuệ thấy ông chỉ quan tâm đứa nhỏ, trong lòng càng thêm ủy khuất, đỡ bụng bỏ chạy.
Kiều Chấn Quân sợ tới mức trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài!
Mọi người nhìn dáng vẻ này của hai vợ chồng bọn họ, càng nghị luận nhao nhao.
"Nhà Kiều lão nhị chắc chắn là nhìn thấy chồng cô ấy đứng cùng Phương Tiểu Quyên nên mất hứng!"
"Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không vui!"
Phương Tiểu Quyên chính là vợ trước của Kiều lão nhị, hai người cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, hiện giờ Phương Tiểu Quyên lại thành quả phụ, ai biết bọn họ có thể làm ra cái gì hay không?
Phương Tiểu Quyên nhìn thấy bộ dáng Lâm Tuệ khóc lóc chạy đi, trong lòng quả thực còn thích hơn mùa nóng uống một chén canh đậu xanh!
Nhìn đi, đây mới là bắt đầu!
Bà ta nhất định sẽ cướp Kiều Chấn Quân về!
--
Lâm Tuệ lớn bụng chạy không mau, rất nhanh đã bị Kiều Chấn Quân đuổi kịp: "Anh buông! Sao anh không đi với người phụ nữ vợ trước của anh đi, còn lại đây đuổi theo em làm cái gì?"
Kiều Chấn Quân cầm lấy tay cô giải thích nói: "Tuệ Tuệ, anh… với Phương Tiểu Quyên không có gì cả!"
Lâm Tuệ mím miệng không nói chuyện, ánh mắt cũng không nhìn ông.
Kiều Chấn Quân gấp đến độ mặt trướng đỏ bừng: "Tuệ Tuệ, anh nói đều là thật! Sao anh có thể cùng một chỗ với cô ta chứ!"
Từ trước đến nay Kiều Chấn Quân ăn nói vụng về, giải thích đến giải thích đi đều là hai câu nói đó.
Lâm Tuệ thấy ông đổ một đầu mồ hôi, trong lòng có hơi không đành lòng, cắn môi hỏi ông nói: "Tiểu Kiều con bé xảy ra chuyện gì?"
Vừa rồi bà ấy đứng xa cũng không có nghe thấy lời nói của bọn họ, chỉ thấy bộ dáng sợ hãi rụt rè của Tiểu Kiều, hoàn toàn không giống với trước kia.
Kiều Chấn Quân lại nói lời của bác sĩ một lần.
Lâm Tuệ nghe xong, từ cái mũi hừ lạnh một tiếng nói: "Cần người nhà quan tâm? Cho nên, anh tính nhận con bé về nhà sao?"
Kiều Chấn Quân bị một đôi mắt ngập nước của bà ấy trừng, nào dám gật đầu, nhưng nghĩ đến tình huống của Tiểu Kiều, ông cảm thấy nếu mình cái gì cũng không làm thì rất không có trách nhiệm, không khỏi khó xử.
Lâm Tuệ cũng biết tính cách của ông, xoay người nói: "Em cũng không nói anh, việc này tốt nhất anh nên nói với cha mẹ một tiếng!"
Nói xong, cô liếc cũng không liếc ông một cái, xoay người rời đi.
Kiều Chấn Quân đành phải theo sau.
Tới buổi tối, Kiều Tú Chi gọi cả nhà bọn họ vào viện cũ ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Kiều Tú Chi nói thẳng: "Nhà thằng hai các con sớm đã phân ra, mẹ với cha con cũng không tiện quản chuyện của các con, cho nên con muốn đón Tiểu Kiều về ở hay không, tự con quyết định! Chẳng qua vì không cho Đại Kiều lại bị thương tổn, mẹ và cha con quyết định đón Đại Kiều tiếp trở về viện cũ ở!"
Nói xong, bà quay đầu lại hỏi Đại Kiều ngoan ngoãn ngồi ở một bên nói: "Cháu có nguyện ý trở về ở cùng ông và bà hay không?"
Đại Kiều có hơi không muốn nhìn mẹ cô một cái, cuối cùng vẫn gật đầu: "Cháu nguyện ý."
Mồ hôi lạnh trên trán Kiều Chấn Quân nhất thời liền chảy xuống: "Mẹ, con không có đồng ý đón Tiểu Kiều về ở!"
Kiều Tú Chi nhướng mày: "Hiện tại con không đồng ý, có thể là sau này, lỡ như Tiểu Kiều khóc cầu con, con dám cam đoan con nhất định sẽ không đồng ý không?"
Kiều Chấn Quân: "… Con…"
Nhưng ông còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Lâm Tuệ nói: "Cha, mẹ, nếu có thể, con cũng muốn dọn về viện cũ ở."
Đôi mắt Kiều Chấn Quân trừng lớn, quay đầu lại khẩn trương nhìn bà ấy nói: "Tuệ Tuệ, em đừng nói lời giận hờn, chúng ta là vợ chồng, sao có thể để một mình em quay về viện cũ ở?"
Nhưng Lâm Tuệ cũng không thèm nhìn tới ông, đối đãi với ông như rắm, còn lộ vẻ mặt ghét bỏ.
Kiều Chấn Quân thực bi thương: "…"
Kiều Tú Chi gật đầu: "Có thể, vậy con lại mang theo Tiểu Đông Lâm cùng dọn lại đây đi, nếu viện cũ ở không được, chúng ta liền mua đất của đội sản xuất để xây."
Kiều Chấn Quân nghe thấy lời nói của mẹ ông, càng thêm sốt ruột, nhưng ông còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy Kiều Hồng Hà nói --
"Mẹ, con cũng muốn mang Tiểu Nhất Minh về ở, viện nhỏ đó cứ để lại cho gia đình anh hai bọn họ ở đi!"