Kiều Chấn Quân cũng không thèm nhìn tới bà ta, nhẹ giọng hỏi Tiểu Kiều nói: "Tiểu Kiều, cha là cha con, con còn nhớ rõ không?"
Tiểu Kiều nghiêng đầu nháy đôi mắt thật to lại mê mang, hơn nữa ngày mới lắc lắc đầu nói: "Không nhớ rõ… Nhưng mà cháu cảm thấy chú… Hình như từng gặp ở nơi nào!"
Kiều Chấn Quân kích động nói: "Đứa trẻ ngoan, con lại nghĩ nữa đi!"
Tiểu Kiều nhìn chăm chú ông một hồi lâu, đột nhiên che đầu hu hu hu lên: "Nghĩ không ra, đầu của cháu đau quá…"
"Được rồi được rồi, nghĩ không ra thì không cần nghĩ." Phương Tiểu Quyên lo lắng ôm Tiểu Kiều, quay đầu lại nói với Kiều Chấn Quân, "Cha đứa nhỏ, vừa rồi lời nói của bác sĩ ông cũng nghe rồi, tình huống này của Tiểu Kiều cần chúng ta làm cha mẹ quan tâm, nếu đứa nhỏ có ấn tượng với ông, không bằng để con bé theo ông về ở một thời gian."
Kiều Chấn Quân nhíu mày lại.
Phương Tiểu Quyên thấy bộ dạng do dự đó của ông liền tức giận, nhưng vẫn nhịn cơn tức nói: "Tôi cũng không phải để Tiểu Kiều vĩnh viễn ở chỗ ông, không phải là tình huống đặc biệt sao? Chờ khi tình huống tốt chút, tôi sẽ lập tức đón con bé về."
Kiều Chấn Quân vẫn không có gật đầu.
Nếu là lúc trước không biết chuyện Tiểu Kiều lừa Đại Kiều đi Tây Lâm, ông chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng hiện giờ… Ông thật sự không biết có nên gật đầu hay không.
Phương Tiểu Quyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ôm Tiểu Kiều kêu khóc lên: "Đứa nhỏ đáng thương của mẹ, con thành như vậy, cha con lại không quan tâm con, Kiều Kiều con yên tâm, bất kể con biến thành cái dạng gì, mẹ cũng không sẽ bỏ rơi con!"
Người chung quanh nghe thấy lời nói của Phương Tiểu Quyên, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Kiều Chấn Quân liền mang theo lưỡi dao.
"Con sinh không nuôi, chó cũng không bằng, phi!" Bà cụ cạnh giường phi một ngụm.
"Nhưng mà, nhìn bộ dạng của ông ta nhân khuôn nhân dạng, sao không có lòng trách nhiệm như thế chứ, cho dù ghét bỏ là con gái, cũng không thể như vậy!"
"Loại đàn ông này nếu là con rể của tôi, thế nào tôi cũng phải dùng cái chổi hung hăng quất chết cậu ta!"
Kiều Chấn Quân thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mặt liền trướng đỏ bừng: "Tôi không phải…"
"Mọi người đừng mắng cha đứa nhỏ, ông ấy khó xử như vậy cũng là có nguyên nhân, tôi và cha đứa nhỏ ly hôn rồi, ông ấy mới cưới có vợ rồi, việc này chắc chắn phải hỏi vợ của ông ấy."
Trong mắt Phương Tiểu Quyên lộ ra một sự đắc ý, nhưng lần này bà ta thật tình muốn lấy lòng Kiều Chấn Quân, bởi vậy cũng không có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, trái lại còn nói chuyện vì ông.
Mọi người nghe vậy, nhất thời càng thêm đồng tình bà ta.
Kiều Chấn Quân đón lấy ánh mắt như dao của mọi người, vẫn cứ không đồng ý để Tiểu Kiều trở về, chỉ sửa miệng nói phải đi về thương lượng với Lâm Tuê sau đó lại nói.
Trong lòng Phương Tiểu Quyên chửi tục, mặt ngoài còn phải làm ra dáng vẻ hiền lành.
Bởi vì miệng vết thương của Tiểu Kiều không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói không cần thiết nằm viện, cho nên lập tức liền giao viện phí ra.
Trở lại đội sản xuất, thôn dân nhìn thấy một nhà ba người bọn họ trở về, lập tức vây quanh.
"Ơ, sao Tiểu Kiều xuất viện nhanh vậy xuất?"
"Đúng vậy, lúc ấy máu trông kinh khủng như vậy, tôi còn tưởng sẽ không ổn rồi!"
Lúc ấy khi ở Tây Lâm tìm thấy Tiểu Kiều, dưới thân cô ta là một mảng máu lớn, quần áo cũng bị nhiễm đỏ, lúc ấy mọi người còn tưởng rằng cô ta đã chết.
Tiểu Kiều nhìn thấy người nhiều như vậy, mặt trắng bệch trốn sau lưng cha cô ta, bộ dạng bị dọa hỏng rồi.
Bình thường Tiểu Kiều nhìn thấy mọi người trong thôn sẽ chủ động gọi người, vô cùng ngoan ngoãn ngọt ngào, mọi người thấy bộ dạng sợ hãi rụt rè bây giờ của cô ta, không khỏi càng thêm tò mò .
Kiều Chấn Quân đành phải giải thích nói: "Bác sĩ nói trong não Tiểu Kiều có tụ máu, không nhớ được người."
Mọi người nghe thấy Tiểu Kiều mất trí nhớ, có người đồng tình có người tò mò cũng người có xem kịch.
"Còn nhỏ tuổi đã bị thương đầu óc, về sau nếu không nhớ ra làm sao bây giờ?"
"Không nhớ được người, vậy là không phải biến thành ngu ngốc, giống như đứa con gái ngốc ở thôn bên cạnh?"
"Chậc chậc chậc, một thần đồng đang yên đang lành biến thành như vậy, thật sự là đáng tiếc!"
Kiều Chấn Quân không muốn để Tiểu Kiều nghe thấy mấy lời nói lung tung rối loạn này, quay đầu lại nói với cô ta: "Con đi theo mẹ con về đi, lát nữa có rảnh cha lại đi thăm con."
Tiểu Kiều càng thêm sợ hãi, nắm chặt tay ông: "Cha, cha thật sự sẽ đi thăm con sao? Con rất sợ hãi…"
Khuôn mặt nho nhỏ của cô ta huyết sắc tái nhợt, trong đôi mắt thật to tràn đầy thấp thỏm lo âu, giống như một động vật nhỏ lạc đường yếu đuối lại bất lực vậy.