Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284. Tìm Được Người

Chương 284. Tìm được người Chương 284. Tìm được người

Bọn họ nói mà, Đại Kiều êm đẹp chạy thế nào đến cánh rừng phía Tây, hóa ra là nghe Tiểu Kiều!

Thế nhưng là giữa mùa đông, chim đều đi phương nam tránh rét, từ đâu ra trứng chim?

Còn có hai chị đi vào, vì sao Tiểu Kiều đột nhiên không thấy, sau khi cô ta ra ngoài lại không nói cho bất cứ ai Đại Kiều vào cánh rừng phía Tây, nếu cô ta sớm nói cho người lớn một chút, Đại Kiều lúc trước sẽ không bị đông cứng đến chỉ còn lại một hơi, Kiều Lão Nhị cũng sẽ không tê liệt!

Có người sợ hãi thán phục ý đồ xấu của Tiểu Kiều, cũng có người cảm thấy rất không thể, lúc ấy Tiểu Kiều dù thông minh cũng mới sáu tuổi, sao có thể có tâm kế như vậy?

Nhưng trong lòng cả nhà họ Kiều, và Phương Tiểu Quyên đều hết sức rõ ràng, Tiểu Kiều chính là có tâm kế như thế!

Kiều Chấn Quân vốn rất gấp, lúc này nghe được chuyện này, trong lòng lần nữa dâng lên thất vọng với Tiểu Kiều.

“Vấn đề này tạm thời để một bên, trước tiên tìm được người rồi nói!” Vương Thủy Sinh tằng hắng một cái nói: “Tôi cảm thấy Đại Kiều nói rất có lý, toàn bộ đội sản xuất cũng chỉ có cánh rừng phía Tây chưa tìm qua, mọi người đi vào bên trong tìm một chút.”

Nếu là lại tìm không ra, cũng chỉ có thể đi đồn công an báo cảnh sát.

Mọi người nghe được phải vào cánh rừng phía Tây, không khỏi có chút do dự.

Cánh rừng phía Tây sương mù tràn ngập, còn có cạm bẫy, hiện tại muộn như vậy đi vào nhất định tìm không ra đường, nếu không cẩn thận rơi vào cạm bẫy, vậy sẽ thua thiệt lớn.

Ngay lúc này, Hoắc Trì từ đằng sau đám người chen lấn tiến đến, nói với Vương Thủy Sinh: “Đội trưởng, trước đó cháu đi cắt cỏ heo phát hiện một đường nhỏ có thể vào cánh rừng phía Tây, từ nơi đó đi vào không có cạm bẫy, cháu có thể dẫn đường cho mọi người!”

Nghe Hoắc Trì nói, tất cả mọi người chấn kinh.

Chỉ là lúc này không phải lúc so đo chuyện này, Vương Thủy Sinh lấy lại tinh thần, lập tức để cậu dẫn đường.

Mang Thục Phương nhìn con trai lao ra, trong lòng lo lắng vô cùng, sợ hãi sau đó mọi người sẽ về tính sổ!

Cũng may Hoắc Trì thông minh, cậu giả trang ra dáng vẻ chưa quen thuộc, mang theo mọi người đổi tới đổi lui, đi một vòng lớn mới quẹo vào.

Mọi người mới đầu cho là cậu rất quen thuộc, trong lòng có chút khó chịu, nhưng bây giờ thấy cậu như vậy thì cho rằng cậu là nhóc con mạnh miệng.

Lúc trước cậu có thể là trong lúc vô tình vào một lần, nhưng sợ bị người mắng cho nên mới không nói cho người đội sản xuất.

Đi vào trong rừng, mọi người mới phát hiện trong cánh rừng phía Tây thế mà có động thiên khác, không chỉ có thác nước, còn có rất nhiều cây ăn quả!

Vương Thủy Sinh nhìn mọi người tâm tư đều ở trên cây ăn quả, tranh thủ thời gian nhắc nhở bọn họ tìm người, những vật này đều ở đây, trốn không thoát.

Đám người nghe vậy, lúc này mới tiếp tục tìm người.

Một giờ sau, mọi người ở dưới sườn dốc tìm được Tiểu Kiều, sau gáy cô ta bị nện ra động máu, không biết hôn mê bao lâu.

Kiều Chấn Quân vội đưa người đi bệnh viện.

Tiểu Kiều ngày hôm sau tỉnh lại, lại cái gì đều không nhớ rõ.

Cùng lúc đó, nhà họ Thẩm lại đích thân đến nhà họ Kiều một chuyến, cũng mang đến một tin tức tốt ——

Chuyện Kiều Chấn Quân đi nhà máy thực phẩm làm định ra, ba ngày sau bắt đầu đi làm.

Trong phòng bệnh của bệnh viện trấn.

Tiểu Kiều chớp đôi mắt thật to, lộ ra nét mặt mê mang nói: "Các người… Là ai? Nơi này là chỗ nào?"

Phương Tiểu Quyên sợ run một cái, rất nhanh hét lên: "Cục cưng Kiều Kiều của mẹ, con nói cái gì vậy? Chẳng lẽ con không nhận ra mẹ sao?"

Cánh tay của Tiểu Kiều bị nắm đến sinh đau, trên mặt lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Tôi, tôi không biết bà, bà rốt cuộc là ai? Còn có… Bà có thể buông tay hay không? Bà làm đau tôi!"

Kiều Chấn Quân nhíu mày hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, đứa nhỏ đây là tình huống gì thế? Vì sao có thể không nhận ra người?"

Sau khi bác sĩ nam kiểm tra qua cho Tiểu Kiều nói: "Cô bé đụng vào cái ót, có thể trong não có tụ máu, mới có thể làm cho trí nhớ xuất hiện tình huống hình ảnh đứt đoạn."

Thời đại này đầu bị thương không thể chụp X-quang, chiếu CT gì đó, thiết bị chữa bệnh đơn sơ vô cùng, trình độ của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng rất có hạn.

"Vậy khi nào con bé có thể nhớ được?" Kiều Chấn Quân cau mày càng chặt.

Bác sĩ nam lắc đầu: "Cái này thì không dễ nói, nhưng gia đình mọi người quan tâm cô bé nhiều một chút, chậm rãi có lẽ có thể nhớ được."

Bác sĩ đi rồi, Phương Tiểu Quyên ôm Tiểu Kiều khóc hu hu hu, bà ta nghĩ rằng mình khóc lên rất đẹp.

Sự thật là sắc mặt của bà ta vàng như nến lại tiều tụy, hơn nữa lúc trước bị nhà họ Lâm đánh gãy hai cái răng, sớm không còn sắc đẹp năm đó, nhưng bà ta không có tự mình hiểu lấy, còn tưởng mình là đóa hoa của công xã Đông Phong.

Bình Luận (0)
Comment