Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283. Sự Thật Năm Đó

Chương 283. Sự thật năm đó Chương 283. Sự thật năm đó

Cô sở dĩ có thể nghĩ như vậy, là bởi vì khoảng thời gian này em gái thường xuyên theo dõi cô, thỉnh thoảng lấy lòng cô, nhưng cô không muốn nói chuyện với cô ta, luôn luôn nghĩ cách trốn tránh.

Nếu hôm qua cô ta cũng vụng trộm theo dõi mình, nói không chừng thật là có khả năng đi theo vào cánh rừng phía Tây.

Nghĩ đến cái này, cô đưa tay vụng trộm lôi kéo tay bà nội: “Bà nội, cháu khả năng biết em gái ở đâu.”

Kiều Tú Chi muốn che miệng cô, loại lời này nào có thể nói ra trước mặt mọi người?

Nhưng vẫn chậm một bước.

Phương Tiểu Quyên nhào tới, hết sức kích động nói: “Đại Kiều, con mới vừa nói cái gì, con nói con biết em gái con ở đâu? Con bé ở đâu? Con nhanh nói cho mẹ, mẹ thật sắp lo lắng chết!”

Bà ta dùng sức nắm lấy cánh tay Đại Kiều, thần sắc đau thương mà kích động, phát huy hình tượng một người mẹ vì con gái mà bất lực biểu hiện vô cùng tinh tế.

Người chung quanh thấy bà ta, trong lòng cũng nhịn không được đồng tình.

“Phương Tiểu Quyên mặc dù tính tình không tốt, nhưng bà ta đối với Tiểu Kiều lại là thực tình tốt!”

“Còn không phải, trước kia lúc ở nhà họ Kiều, cô ta nâng Tiểu Kiều trong lòng bàn tay, về sau ly hôn, cũng kiên trì muốn dẫn con bé đi, hiện tại lạc mất con, cô ta nhất định rất gấp!”

“Ai, nhìn cũng làm người ta cảm thấy lòng chua xót, nếu là con tôi bị lạc mất, nói không chừng tôi còn điên cuồng hơn cô ta đâu!”

Phương Tiểu Quyên nghe mọi người nói, trong lòng rất đắc ý, cảm thấy dùng tình thương của mẹ đến tẩy trắng mình là đúng.

Đang nghĩ ngợi, ngực lại ăn một cước!

Bà ta ôi một tiếng ngã về sau trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Tú Chi lạnh lùng nhìn mình: “Cách Đại Kiều xa một chút, nếu còn dám làm con bé bị thương, đừng trách tôi không khách khí!”

Bà ta toàn thân run rẩy, muốn mở miệng giải thích cho mình, nhưng Kiều Tú Chi không nhìn bà ta.

“Tay có bị nắm đau hay không?” Kiều Tú Chi ngồi xổm xuống hỏi.

Đại Kiều lắc đầu: “Bà nội không cần lo lắng, không bị thương.”

Kiều Tú Chi không tin cô, lột tay áo cô ra, chỉ thấy hai cánh tay trắng nõn thêm hai vết trảo đỏ đỏ, nhìn qua rất chói mắt kinh tâm.

Mọi người thấy cánh tay Đại Kiều, đều nhao nhao ngược lại hít khí lạnh, đồng tình vừa mới dâng lên với Phương Tiểu Quyên cũng tan thành mây khói.

“Chậc chậc chậc, làm mẹ như vậy! Dù có lo lắng, cũng không nên dùng sức như thế, hai cánh tay đều ứ máu, đáng thương đứa nhỏ này còn nói không bị thương!”

“Nói đến còn không phải cô ta bất công, các bà chẳng lẽ quên ban đầu cô ta làm sao bạc đãi Đại Kiều sao?”

Mọi người đương nhiên không quên, một đôi song bào thai, chị thấp bé vàng như nến, em nuôi đến trắng trắng nộn nộn, thất quá bất công, chưa thấy qua bất công như thế!

Phương Tiểu Quyên một hơi nghẹn ở ngực, suýt nữa sống sờ sờ nín chết chính mình!

Kiều Tú Chi nhìn Đại Kiều nói: “Về sau đau đừng chịu đựng, biết không?”

“Biết rồi ạ, bà nội.” Đại Kiều mềm mại nói.

Mọi người nhìn đôi mắt cô hơi nước sương mù, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch, có thể coi là như vậy cũng không khóc, còn rất hiểu chuyện nói không bị thương, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Phương Tiểu Quyên càng thêm không tốt.

“Cháu mới vừa nói biết Tiểu Kiều ở đâu là chuyện gì xảy ra?” Kiều Tú Chi hỏi.

Vấn đề này đã bị mọi người biết, bà chỉ có thể hỏi cô trước mặt mọi người, nếu không nếu Tiểu Kiều xảy ra chuyện gì, nói không chừng việc này sẽ trách tội đến trên đầu cô.

Hoắc Trì trốn phía sau đám người cũng giống Đại Kiều, cũng đoán được Tiểu Kiều có thể là đi theo bọn họ vào cánh rừng phía Tây.

Cậu sợ mọi người trách tội Đại Kiều, đang chuẩn bị chen vào đám người nói cho mọi người, cũng định gánh hết trách nhiệm, thì nghe được Đại Kiều giòn giọng từ giữa truyền tới ——

“Cháu chưa từng gặp qua em gái.”

“Cháu chưa từng gặp qua em cháu, vậy làm sao nói biết? Trêu người lớn rất vui sao?” Hạnh Hoa đứng ra nói, đến lúc nào rồi còn hung hăng quấy rối, thật sự là không có chút nào hiểu chuyện!

“Cháu không có quấy rối!” Đại Kiều nói: “Cháu thấy mọi người chỗ nào đều tìm cả, chỉ có cánh rừng phía Tây chưa tìm qua, cháu nghĩ em gái có thể vào cánh rừng phía Tây hay không, dù sao mùa đông lần kia cháu đi cánh rừng phía Tây cũng là em gái nói cho cháu bên trong có trứng chim cháu mới đi vào!”

Kiều Tú Chi lập tức nhăn mày: “Cháu nói là lần kia cháu đi cánh rừng phía Tây là Tiểu Kiều nói cháu đi?”

Đại Kiều gật gật đầu: “Em gái nói mẹ nhạt miệng muốn ăn thịt, nói nếu cháu có thể tìm trứng chim trong cánh rừng phía Tây về, mẹ nhất định sẽ thích cháu, cháu mới đi cùng em gái, thế nhưng đi vào không lâu, em gái đã không thấy tăm hơi, sau đó cháu rơi vào trong bẫy bị đông cứng thành kem.”

Lời này vừa ra, mọi người nhất thời một trận xôn xao.

Bình Luận (0)
Comment