Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282. Tìm Kiếm

Chương 282. Tìm kiếm Chương 282. Tìm kiếm

Phương Tiểu Quyên giật mình: “Không ở nhà họ Kiều? Sao có thể? Con bé không ở nhà họ Kiều thì có thể đi đâu, tối hôm qua một đêm con bé chưa về nhà!”

Kiều Chấn Quân sắc mặt lạnh xuống: “Con bé một đêm không về, cô làm mẹ ruột con bé, cô lại không hề lo lắng?”

Phương Tiểu Quyên nói: “Tôi cho là con bé ở chỗ anh! Cha đám nhỏ, làm sao bây giờ? Tôi rất lo lắng Tiểu Kiều, con bé có thể xảy ra chuyện hay không?”

Nói hốc mắt bà ta đỏ lên, dáng vẻ lã chã chực khóc, thân thể nghiêng về phía Kiều Chấn Quân.

Kiều Chấn Quân nghiêng người, bà ta phịch một tiếng ngã trên mặt đất, khuỷu tay đâm vào tảng đá trên bờ ruộng, đau đến bà ta ứa nước mắt!

“Ha ha ha...... Ngã cái ngã sấp!” Kiều Chấn Quốc ở một bên thấy cảnh này, ha ha ha phá lên cười.

Cách đó làm việc không xa nữ thanh niên trí thức Đáp Trật nghe thế, lập tức nhớ tới chuyện mất mặt lần trước của mình, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Lần trước cô ả vô cớ bị người đánh giữa sườn núi, người đội sản xuất đều cho là cô ả bị người bạo, dù cô ả giải thích thế nào, đều không có ai tin tưởng!

Trong đội sản xuất này, dù cô ả đi tới chỗ nào, đều có người dùng loại ánh mắt đồng tình lại cảm thấy nàng ô uế nhìn cô ả, mỗi lần đều làm cô ả nổi trận lôi đình!

Cô ả không có không có không có không có bị người bạo!

Cô ả bị một người phụ nữ đánh!

Đội trưởng đội sản xuất nói muốn cho cô ả một cái công đạo, nhưng qua lâu như vậy, không hề có một chút tin tức nào, cô ả không thể không tự đi tìm đáp án.

Cô ả nghĩ tới nghĩ lui, lại quan sát hình thể tất cả phụ nữ của đội sản xuất một lần, cảm thấy người có khả năng đánh cô ả nhất, chính là vợ Kiều Chấn Quốc Vạn Xuân Cúc!

Cô ả nhìn Kiều Chấn Quốc cười đến cả mặt ngu ngốc, cô ả quyết định không nén giận nữa, cô ả muốn cho đôi vợ chồng này một bài học!

Phương Tiểu Quyên lấy đầu đâm xuống đất, vừa đau vừa tức vừa mất mặt!

Chỉ là vì về nhà họ Kiều, bà ta lại lần nữa nhịn: “Cha đám nhỏ, ông vừa rồi sao không dìu tôi một cái, hại tôi ngã như vậy, đau chết mất!”

Kiều Chấn Quân mới không thèm để ý bà ta có ngã thương hay không, hỏi lần nữa: “Tiểu Kiều tối hôm qua thật chưa về nhà sao? Cô tốt nhất đừng dùng loại chuyện này đùa giỡn!”

Phương Tiểu Quyên cắn răng: “Sao tôi có thể lấy loại chuyện này ra đùa, anh coi tôi là loại người gì?”

Kiều Chấn Quân cũng không dám xác định người phụ nữ này có nói dối hay không, nhưng ông không dám đánh cược, ngẩng đầu hỏi mọi người: “Xin hỏi các vị hôm qua có ai gặp qua Tiểu Kiều không? Phiền phức mọi người hỗ trợ suy nghĩ một chút!”

Thôn dân mặc dù nhiệt tâm xem bát quái, nhưng lúc này nghe nói Tiểu Kiều không thấy, cũng nhịn không được mồm năm miệng mười.

“Tôi chưa thấy qua con bé!”

“Tôi cũng không!”

“Tôi thì thật ra gặp qua con bé, nhưng kia là vào buổi sáng, có thể hôm qua đi học con bé chưa về hay không?”

“Nếu là ở trường học không thấy, vậy thì phải đi công xã tìm người!”

“Không có, hôm qua con bé có trở về, con bé tan học về cùng con gái tôi, về sau con bé có về nhà hay không, tôi cũng không biết!” Hạnh Hoa nói.

Về sau lại không có ai nói gặp qua Tiểu Kiều, Kiều Chấn Quân sợ xảy ra chuyện, quay đầu nói với Lâm Tuệ: “Bà về trước đi, toi đi khắp nơi tìm một chút!”

Kiều Tú Chi mặc dù không thích Tiểu Kiều, nhưng cũng không muốn cô ta chết, nghe thằng hai muốn một mình đi tìm, thì nói với con lớn: “Thằng cả, con cũng xin phép nghỉ đi hỗ trợ tìm một chút!”

Kiều Chấn Quốc đồng ý, cùng em trai tìm Vương Thủy Sinh xin phép nghỉ, sau đó tìm trong thôn.

——

Nhưng tìm từ buổi sáng tới giữa trưa, lại từ giữa trưa tới chạng vạng tối mọi người tan tầm, đều không tìm được Tiểu Kiều.

Trong làng mỗi một góc đều tìm khắp, cánh rừng phía Đông cũng tìm ba bốn lượt!

Kiều Chấn Quân mặt mũi tràn đầy mỏi mệt: “Đứa bé kia có thể đi nơi nào?”

Một người sống sờ sờ trong thôn không thấy, đây chính là chuyện lớn, Vương Thủy Sinh không dám trì hoãn, lập tức tổ chức thôn dân cùng hỗ trợ tìm kiếm.

Nhưng vẫn một chút tung tích đều không có!

Vương Thủy Sinh lặp đi lặp lại hỏi Hạnh Hoa: “Cô xác định hôm qua con gái cô tan học trở về cùng Tiểu Kiều?”

Hạnh Hoa không nhịn được nói: “Đội trưởng ông đã hỏi bao nhiêu lần? Nếu không tin, ông tự mình đi hỏi con gái tôi đi!”

Lúc này đã đến giờ tan học, đám trẻ đội sản xuất đi công xã học đều lần lượt trở về.

Chờ con gái Hạnh Hoa trở về, mọi người ngăn đón cô bé hỏi một chút, quả nhiên giống Hạnh Hoa nói.

Đại Kiều nghe được em gái không thấy, trong đầu hiện lên một ý niệm, hôm qua em gái sẽ không phải đi theo cô và Hoắc Trì vào cánh rừng phía Tây đi?

Bình Luận (0)
Comment