Mặc dù Tiểu Kiều tạm thời không lộ ra vết tích quá lớn, nhưng bà ta có thể xác định, trong thân thể kia tuyệt đối không phải một đứa trẻ bảy tuổi!
Nhưng hiện tại thân thể bà ta chưa tốt, cho nên bà ta không định chọc thủng cô ta, huống chi bà ta còn phát hiện cô ta giống mình muốn về nhà họ Kiều, cho nên bà ta bỏ mặc cô ta thỉnh thoảng chạy đi tìm Kiều Chấn Quân.
Bởi vậy lúc này Tiểu Kiều không về, bà ta ngầm thừa nhận cô ta ở lại nhà họ Kiều.
Bà ta đơn giản làm ít đồ ăn, sau đó lại lên giường đi ngủ.
Hôm sau, Tiểu Kiều vẫn chưa trở về.
Phương Tiểu Quyên trong lòng tuyệt không sốt ruột, ngược lại cảm thấy Tiểu Kiều coi như có chút tác dụng, có thể đánh vào nhà họ Kiều nhanh như vậy.
Bà ta vốn muốn mời người, nhưng nghĩ lại cảm thấy đó là thời cơ tốt để xoát hảo cảm, thế là dứt khoát đứng lên, ăn chút gì đi bắt đầu làm việc.
Xuống ruộng, Vương Thủy Sinh vừa nhìn thấy bà ta thì nhíu mày: “Phương Tiểu Quyên, hôm nay sao cô lại đến muộn? Tôi phải trừ cô điểm công!”
Phương Tiểu Quyên liếc mắt trong đám người tìm Kiều Chấn Quân, không thèm để ý nói: “Tùy ông, muốn trừ bao nhiêu cứ việc trừ!”
Đợi bà ta trở về nhà họ Kiều, bà ta nào còn cần mấy phân này?
Xa xa, bà ta nhìn thấy Kiều Chấn Quân đứng ở đầu kia ruộng, cầm cuốc trong tay, đối diện Lâm Tuệ cười đến ôn nhu.
Bà ta hai mắt như rắn độc trừng Lâm Tuệ, trong lòng ùng ục ùng ục ứa ra chua xót.
Đời trước người phụ nữ này gắt gao giẫm mình dưới chân, đời này lại như vậy, bà ta không phục!
Bà ta cất bước đi qua chỗ bọn họ.
Vương Thủy Sinh thấy Phương Tiểu Quyên như vậy, lông mày nhíu đến có thể kẹp chết ruồi.
Người phụ nữ này lại muốn làm cái gì?
Thấy bà ta vừa rồi một đôi mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Kiều Lão Nhị và vợ, không phải bà ta muốn về nhà họ Kiều đi?
Vương Thủy Sinh càng nghĩ càng có khả năng, cảm thấy hẳn là để vợ mình đi báo nhà họ Kiều một tiếng.
Phương Tiểu Quyên đi qua, lộ ra một giọng nói nụ cười ngọt ngào với Kiều Chấn Quân: “Cha đám nhỏ, tôi muốn nói với ông mấy câu.”
Lúc Phương Tiểu Quyên đi tới bên này, mọi người đều chú ý tới, lúc này nghe thế, vội vàng vừa làm việc vừa dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Lâm Tuệ thấy Phương Tiểu Quyên thế mà ở trước mặt mọi người gọi tên Kiều Chấn Quân, trong lòng không thoải mái.
Kiều Chấn Quân tuyệt không muốn dính líu quan hệ với bà ta, nghiêm mặt nói: “Tôi không có lời nào muốn nói với cô!”
Phương Tiểu Quyên không ngờ Kiều Chấn Quân lại không nể mặt mình như thế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Lâm Tuệ nhìn chồng mình không cho bà ta hoà nhã, trong lòng nhất thời dễ chịu, đưa ấm nước tới nói: “Anh uống chút nước, lát nữa lại phải bắt đầu gánh nước.”
Kiều Chấn Quân cười đến cả mặt hạnh phúc: “Mặt trời càng lúc càng lớn, em về sớm một chút, lát cũng không cần đưa nước đến đây, nếu anh muốn uống thì anh trở về uống.”
Lâm Tuệ trừng ông một cái nói: “Em cũng không phải chỉ đưa nước cho một mình anh, em còn phải đưa nước cho cha mẹ và anh cả!”
Thôn dân và Phương Tiểu Quyên đều không kịp chuẩn bị bị đút đầy miệng thức ăn cho chó: “......”
Nam thôn dân, nhất là độc thân cẩu như Cẩu Thặng, hâm mộ vô cùng.
Lâm Tuệ không chỉ mang theo rất nhiều đồ cưới, mà sau khi kết hôn càng ngày càng xinh đẹp, nếu Phương Tiểu Quyên từng là một cành hoa của công xã Đông Phong thì đứng trước mặt bà, quả thực không có cách nào nhìn!
Sớm biết vậy, lúc trước bọn họ nên sớm đến nhà họ Lâm cầu thân một chút, Kiều Lão Nhị thực sự quá may mắn, trước sau hai cô vợ đều đẹp như thế, thật sự là hâm mộ chết người!
Phương Tiểu Quyên lại tức giận đến bốc khói!
Bà ta không yêu Kiều Chấn Quân, nhưng đời trước dù sao bà ta và Kiều Chấn Quân sinh sống cả một đời, trong mắt bà ta, Kiều Chấn Quân chính là vật sở hữu của mình, không cho phép những người phụ nữ khác hoen ố!
Nhưng vì xoát hảo cảm, bà ta hít sâu một hơi, cứng rắn gạt ra một nụ cười nói: “Cha đám nhỏ, tôi tới tìm ông không phải vì chuyện khác, là vì Tiểu Kiều.”
“Tiểu Kiều làm sao?” Kiều Chấn Quân hỏi.
Mặc dù ông có chút thất vọng đau khổ khi Tiểu Kiều lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là con gái mình, ông cũng không thể không quan tâm.
Phương Tiểu Quyên thấy ông nói chuyện với mình, đắc ý nhìn thoáng qua Lâm Tuệ, giọng nói càng thêm ỏn ẻn: “Mặc dù lúc ly hôn chúng ta nói xong hai đứa trẻ một người một đứa, nhưng quan hệ máu mủ là chém không đứt, Tiểu Kiều vẫn rất kính yêu người cha là anh.....”
Kiều Chấn Quân không kiên nhẫn đánh gãy bà ta: “Cô đến cùng muốn nói cái gì?”
Bà ta cho mình đang diễn giảng sao, thao thao bất tuyệt, bà ta muốn nói, ông còn không muốn nghe đâu!
Phương Tiểu Quyên ngũ quan hơi vặn vẹo, lần nữa hít sâu một hơi: “Tôi muốn nói Tiểu Kiều tối hôm qua ở nhà họ Kiều, thật sự là làm phiền mọi người......”
Nhưng lời còn chưa nói hết, lần nữa bị Kiều Chấn Quân cắt đứt: “Cô nói cái gì thế, tối hôm qua Tiểu Kiều không ở nhà họ Kiều!”