Đợi tới khi ánh đèn pin sắp chiếu không tới, y đột nhiên xoay người lại, phất tay với bà cười nói: "Vào đi, tôi ở đây nhìn cô đi vào lại đi."
Kiều Hồng Hà nhìn khóe miệng y tươi cười, tim đập đột nhiên mất đi cân bằng vào giây phút đó, điên cuồng nhảy lên.
Mặt bà nóng lên, cái gì cũng không nói xoay người bỏ đi.
Vương Viêm Sinh thấy bà "Không từ mà biệt", đáy mắt hiện lên nghi hoặc thật sâu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không rõ vừa rồi câu nói nào của mình khiến bà không thích.
Sau khi đứng thật lâu, thẳng đến khi gió đêm thổi qua, cả người y run một cái, lúc này mới xoay người đi đến nhà họ Vương.
——
Ngày hôm sau thức dậy, Đại Kiều nhìn chằm chằm vào cô ba của cô hiếu kỳ nói: "Cô ba, sao ngay cả cô cũng có mắt đen thâm vậy?"
Bác gái cả là bởi vì phải nửa đêm thức dậy đút sữa mới có đôi mắt thâm đen, thím năm là bởi vì phải học tập hộ lý áp lực lớn mới có đôi mắt đen, vậy cô ba bởi vì cái gì?
Mặt Kiều Hồng Hà nóng lên, có chút chột dạ nói: "Tối hôm qua cô ba không có nghỉ ngơi tốt, cháu ăn sáng chưa?"
Đại Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Ăn rồi ạ, nghe mẹ nói tối hôm qua Thí Thí đánh thức mọi người, một lát nữa con phải đi giảng đạo lý với nó!"
Kiều Hồng Hà thấy bộ dáng cô ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, nhịn không được vươn tay vuốt ve tóc của cô, sau đó theo lấy ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi: "Cầm ăn đi."
Đại Kiều cười đến mặt mày cong cong: "Cám ơn cô ba, vậy cháu sẽ không khách khí."
Kiều Hồng Hà nghe thấy giọng điệu bà cụ non của cô, nhịn không được nở nụ cười.
Đại Kiều cầm lấy hai viên kẹo sữa thỏ trắng nhưng không có ăn, mà xoay người đưa cho mẹ cô.
Nghe mẹ nuôi nói, bảy viên kẹo sữa thỏ trắng tương đương một ly sữa, tốt với thân thể, cho nên trong khoảng thời gian này cô luôn cho mẹ cô kẹo sữa ăn.
Kiều Hồng Hà thấy Đại Kiều rốt cục bị mình đuổi đi, tay che ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tối hôm qua sau khi bà quay về phòng, không biết vì sao trong đầu cứ nhớ tới dáng vẻ tươi cười của Vương Viêm Sinh với bà.
Bà càng ép mình đừng nghĩ nữa, hình ảnh trong đầu lại càng rõ ràng, cứ thế bà lăn qua lộn lại ở trên giường hồi lâu cũng không ngủ, ngày hôm sau thức dậy sao không có đôi mắt đen được?
Trong phòng, Lâm Tuệ đang giúp Kiều Chấn Quân sửa sang lại quần áo, thanh âm dịu dàng nói: "Công việc này là nhà họ Thẩm ra sức giúp chúng ta, mẹ kiếm được hai linh chi trăm năm, anh có rảnh thì cầm cho nhà họ Thẩm."
Có người sau khi mang thai sẽ trở nên phù thũng, làn da cũng sẽ biến dạng, nhưng sau khi Lâm Tuệ mang thai ngược lại càng thêm đẹp, sắc mặt hồng nhuận, màu da trắng nõn, ngoại trừ bụng, tứ chi tinh tế như trước, nhìn không ra nửa điểm mập mạp.
"Được, có rảnh thì anh cầm qua."
Kiều Chấn Quân nhìn khuôn xinh đẹp rực rỡ của vợ, trong lòng vừa động, nhịn không được hôn một cái trên mặt bà ấy: "Tuệ Tuệ, em thật là đẹp."
Mặt Lâm Tuệ "Phốc" một tiếng liền đỏ rực, giơ tay đấm ngực ông một cái nói: "Làm cái gì vậy! Trời sáng bảnh, nếu như bị đứa nhỏ nhìn thấy dọa người cỡ nào!"
Kiều Chấn quân cầm lấy tay bà ấy lại hôn một cái: "Đứa nhỏ còn đang ngủ mà..."
Còn chưa nói xong, Đại Kiều liền vọt vào, thấy một màn như vậy, cô vội vàng dùng móng vuốt che mặt, xoay qua nói: "Cha mẹ, cái gì con cũng không thấy!"
Mặt của hai người Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ lập tức đỏ giống như trứng tôm nấu chín.
Tiểu Đông Lâm đá chân nhỏ chạy vào: "Chị Đại Kiều, chị không thấy cái gì?"
Đại Kiều nhẹ giọng nói: "Cha đang hôn tay mẹ, dù cho em nhìn thấy, em cũng không thể nói mình nhìn thấy, đã biết chưa?"
Đôi mắt to tròn nho nhỏ của Tiểu Đông Lâm nghi hoặc, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, nãi thanh nãi khí: "Em đã biết, em không có nhìn thấy cha hôn tay mẹ!"
Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ: "…"
Mặt Lâm Tuệ nóng đến độ có thể chiên trứng, âm thầm oán hận véo Kiều Chấn Quân một cái.
Kiều Chấn Quân đau đến hít khí lạnh, trong lòng lại ngọt ngào, lần sau ông vẫn muốn hôn!
Hôm nay là ngày Kiều Chấn Quân đi báo cáo ở xưởng thực phẩm, đồng thời Kiều Chấn Dân cũng muốn rời đi quay về thị trấn làm việc.
Kiều Chấn Quân đến trấn trên làm việc, nhưng chỉ là công việc lâm thời, cho nên hộ khẩu hay là muốn ở lại trong đội sản xuất, ông ta không xuống ruộng làm việc, đương nhiên phải đi xin nghỉ với đội trưởng đội sản xuất.
Vừa xin nghỉ, tin tức liền không giấu giếm được, mọi người hâm mộ vô cùng!
"Ôi, nhà họ Kiều thật sự sắp giàu to rồi, cả nhà xuất hiện hai công nhân, thật sự là hâm mộ chết người!"
"Cũng không phải sao, so sánh như vậy, nhà họ Vương chắc chắn cũng bị đuổi kịp và vượt qua!"
"Kiều lão nhị, công việc này của ông có phải phó sở trưởng ở trấn trên giới thiệu cho ông hay không ? Có cách nào giới thiệu cho tôi cũng đi hay không?"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta là người cùng đội sản xuất, ông cũng không thể giấu riêng!"
"Kiều lão nhị, Đại Sinh nhà tôi sức lực rất lớn, việc gì cũng có thể làm, việc mệt việc bẩn cái gì cũng có thể, cậu giới thiệu một công việc cho nó đi?"
Thôn dân vây quanh Kiều Chấn Quân, đều lôi kéo ông, muốn ông giới thiệu công việc cho người nhà.