Mặt Kiều Chấn Quân trướng đến đỏ bừng, giải thích nói: "Tôi chỉ là một nông dân, tôi làm sao có năng lực giới thiệu công việc cho mọi người?"
Thôn dân nghe nói như thế không hài lòng, ông không có cách, nhưng phó sở trưởng có cách!
Kiều Chấn Dân nhìn cái dạng này của anh hai, không thể không ra tay giúp vội: "Các người muốn đi cũng được, một công việc công nhân lâm thời tám trăm đồng, chỉ cần đưa tiền, tôi giới thiệu cho các người!"
Tám trăm đồng!
Trời ơi!
Đừng nói trong đội sản xuất không có mấy người lấy ra được nhiều tiền như vậy, cho dù lấy ra được, ai có thể nguyện ý!
Tiền lương bình thường của công nhân tạm thời là mười lăm đồng đến hai mươi đồng, về cơ bản ít nhất phải ba năm, vấn đề là trong nhà người bình thường không chỉ một đứa con, số tiền này lấy ra, đến lúc đó công việc nên cho ai?
Bất kể cho đứa con nào, đứa con khác chắc chắn không hài lòng, đến lúc đó ắt phải ồn ào nảy sinh ra mâu thuẫn gia đình!
Cho nên lời này vừa ra, mọi người liền tắt tâm tư.
Đương nhiên cũng có người càng thêm không thoải mái trong lòng, ví dụ như Hạnh Hoa từng một lòng muốn gả cho Kiều Chấn Dân.
Hạnh Hoa ở trong đám người từ xa xa nhìn Kiều Chấn Dân, chỉ cảm thấy ông càng khác, khiến cho người ta không có cách nào dời khỏi ánh mắt từ trên người ông.
Bà ta siết chặt công cụ trong tay, trong lòng hận muốn chết, lúc trước nếu không phải Kiều Tú Chi ngăn cản, bà ta đã sớm là vợ của Kiều Chấn Dân!
Kiều Chấn Dân đi rồi, cả một buổi sáng tâm tình của Hạnh Hoa đều rất không tốt, vừa tan làm liền đi tới căn nhà cỏ tranh của Phương Tiểu Quyên.
"Tiểu Quyên, Kiều lão nhị muốn đến trấn trên làm công nhân, việc này cô biết không?"
Tâm tình bà ta không tốt, liền muốn có người tâm trạng không tốt theo, cho nên bà ta nói tin tức nói cho Phương Tiểu Quyên.
Hạnh Hoa vốn tưởng rằng Phương Tiểu Quyên nghe nói như thế, chắc chắn sẽ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó chửi ầm lên.
Ai ngờ Phương Tiểu Quyên chỉ hơi ngơ ngác một cái, sau đó nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả nói: "Chuyện ông ta làm hay không làm công nhân với tôi, tối với ông ta tám trăm năm trước đã không liên quan gì nhau!"
Hạnh Hoa liền chấn kinh ngay tại chỗ!
Phương Tiểu Quyên phong khinh vân đạm như vậy, cũng không giống Phương Tiểu Quyên chút nào!
"Tiểu Quyên, cô thật sự không tức giận sao?" Hạnh Hoa hồ nghi đánh giá bà ta, liều mạng muốn nhìn ra chút manh mối từ trên mặt bà ta.
Phương Tiểu Quyên cười nói: "Tôi vì sao phải tức giận? Chẳng lẽ bà nghĩ rằng tôi rời đi rời khỏi Kiều Chấn Quân, tôi sẽ không trải qua cuộc sống tốt lành sao?"
Hạnh Hoa tò mò muốn chết, sáp lại gần hỏi: "Tiểu Quyên, cô thành thật nói cho tôi biết, không phải cô có chuyện gì tốt rồi chứ?"
Phương Tiểu Quyên cười đến nét mặt xuân phong nhộn nhạo, vươn tay vén mái tóc rơi xuống bên thái dương ra sau tai nói: "Bây giờ còn không thể nói cho cô, qua một thời gian cô sẽ biết!"
Ngày hôm qua bà ta nhận được thư của Mạnh Hồng Quang, nói sau khi ông ta trở về chưa bao giờ quên bà ta, còn nói mười ngày sau ông ta sẽ tới trấn trên làm việc, bảo bà ta cần phải đến trấn trên gặp mặt ông ta!
Mạnh Hồng Quang đó là người đàn ông đầu tiên bà ta thích.
Bộ dạng của ông ta cao lớn hơn thanh niên trí thức bình thường, một gương mặt chữ Quốc anh tuấn đại khí, năm đó ở trong nhiều thanh niên trí thức nam như vậy, bà ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng ông ta.
Lúc sau bà ta nghĩ hết cách tới gần ông ta, cố gắng lấy được hảo cảm của ông ta, hai người làm một trận hết sức nồng nhiệt, ông ta cũng hứa hẹn một khi có cách trở về thành phố, nhất định sẽ dẫn bà ta đi!
Ai ngờ sau khi ông ta đi thì như đá chìm đáy biển hoàn toàn không có tin tức, đợt đó bà ta trở thành chuyện cười của đội sản xuất, vì để mình gả ra ngoài được, bà ta mới trù tính Kiều Chấn Quân.
Vốn nghĩ rằng đời này cũng sẽ không gặp lại người, đột nhiên bảy năm sau gửi thư cho bà ta, mà lại là khi bà ta ở tình cảnh xấu hổ bi thảm như vậy, bà ta thề nhất định phải bắt lấy người này, để ông ta dẫn mình trở về thành phố!
Chỉ cần bà ta thành người thành phố, Kiều Chấn Quân là công nhân ở trấn trên lại coi như là cái gì chứ?
Hạnh Hoa thấy dáng vẻ Phương Tiểu Quyên mặt phấn đào hoa, tò mò đến mức lòng ngứa ngáy, nhưng bất kể bà ta hỏi như thế nào, Phương Tiểu Quyên chính là không muốn nói, bà ta đành phải trợn mắt rời đi.
Người không vui ngoại trừ Hạnh Hoa, còn có Trần Xảo Xảo.
Lần này Kiều Chấn Dân trở về tổng cộng mười ngày, nhưng hai vợ chồng bọn họ chỉ chung giường một lần!
Thật ra không phải Kiều Chấn Dân không muốn hóa sói, mà là bởi vì chỗ đó của ông thật sự không quá ổn, chỉ có một lần đó cũng là qua loa chấm dứt, khiến bà ta vô cùng không hài lòng.
Vốn tụ nhiều ly ít, còn tiếp tục như vậy khi nào thì mới có thể mang thai một đứa nhỏ?