Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294. Vốn Là Không Có Văn Hóa

Chương 294. Vốn là không có văn hóa Chương 294. Vốn là không có văn hóa

Đại Kiều suy nghĩ một chút, đôi mắt trong vắt sùng bái mà nhìn cậu nói: "Anh Hoắc Trì, anh thực sự là quá lợi hại. Em cũng không nghĩ tới những chuyện này."

Hoắc Trì quay mặt lại: "Anh cũng lợi lại bình thường thôi."

Đại Kiều chớp lông mi dài nhìn anh, hiếu kỳ nói: "Anh Hoắc Trì, sao mặt của anh lại đỏ vậy?"

Trên mặt Hoắc Trì nóng lên: ". . . Vừa nãy đi đường xa như vậy, anh hơi nóng, đúng rồi, tiếp theo em định làm gì?"

Đại Kiều nhìn lỗ tai của cậu dưới ánh mặt trời cấp tốc biến hồng, cảm thấy rất thú vị: "Em muốn nói chuyện này cho bà nội."

Hoắc Trì cũng tán thành cách làm này của cô, bà nội của Đại Kiều thông suốt lại bạo lực, nhất định sẽ không để cho quỷ kế của Tiểu Kiều thực hiện được.

Hai người chôn đất lại như cũ, sau đó lặng lẽ chạy về đi tiếp tục hái rau dại.

Thôn dân bên này vui vẻ vô cùng, nhiều trái cây như vậy, nhiều cá như vậy, cho dù là tết đến cũng không được mùa thế này.

Sau khi vui vẻ, mọi người lại cảm thán, liên tục tiếc nuối, bọn họ làm sao không sớm một chút phát hiện còn có một lối vào như vậy chứ?

Cạm bẫy ở lối vào khác của cánh rừng phía Tây đã được bố trí thật nhiều năm trước, khi đó sương mù trong núi vẫn không nhiều như vậy, sau đó sương mù càng ngày càng nhiều, mọi người liền không dám tùy tiện đi vào nữa.

Lần này đúng là được mùa lớn, nhà nhà đều có thể được chia tối thiểu hai con cá, mười cân trái cây, mọi người xem cá trắm cỏ to mọng, cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Một nhà Hoắc Trì bởi vì có công dẫn đường, cũng được chia một con cá và hai cân trái cây.

Vương Thủy Sinh cố ý dặn dò mọi người, không được nói lung tung khắp nơi, nếu như bị người của đội sản xuất khác biết, nói không chừng đồ vật trong cánh rừng này phải bị sung cho công xã.

Liên quan đến lợi ích của bản thân, đương nhiên không ai phản đối, đều liên tục vỗ bộ ngực bảo đảm nhất định sẽ không nói ra.

Sắc trời không còn sớm, Vương Thủy Sinh dặn dò tan họp, mọi người vội vã nhấc theo đồ vật về nhà làm cơm.

——

Nhà họ Kiều bên này được chia ba con cá, đêm đó lấy ra hai con làm món cá kho đậu hũ.

Trước đem cá trắm cỏ rửa sạch sẽ sau đó cắt thành khối, cho dầu vào nồi, sau đó cho tỏi và gừng băm vào, một luồng hương vị liền tỏa ra, tiếp theo lại cho cá vào, xào đến khi khối cá hơi chuyển sang màu vàng óng ánh thì hạ lửa, lại thêm một chút tiêu và dưa muối vào để ninh, chờđến gần đủ rồi, lại cắt đậu hũ thành khối cho vào chung, ninh thêm gần mười phút thì xem như xong.

Cá trắm cỏ được nuôi dưỡng ở dưới thác nước mềm ngọt cực kì, không có một chút mùi tanh nào, thêm vào vị đậu hũ ăn với cơm, tối hôm đó người nhà họ Kiều ăn suýt chút nữa nuốt cả đầu lưỡi.

Vạn Xuân Cúc một mình ăn bốn bát cơm, thịt cá tươi ngon khiến bà ta suýt chút nữa rơi nước mắt, sau khi bà ta mang thai vẫn không thể ăn thịt, hiện tại cái tật xấu rốt này cuối cùng cũng khỏi rồi.

Bởi vì còn ở ở cữ, sau khi cơm nước xong liền đưa bát cho con gái đi rửa.

Bà ta ôm lấy Tiểu Đông Vân cho bé uống sữa: "Tâm can bảo bối đáng yêu của mẹ, ôi, làm sao có thể ăn như vậy, thật không hổ là tâm can bảo bối của mẹ."

Bà ta nhìn con gái trong ngực, trên mặt tràn trề hào quang tình mẹ, Kiều Chấn Quốc đi tới nhìn thấy cả người run lên.

Gần đây vợ ông ta rất không bình thường.

Vạn Xuân Cúc sinh ra ở trong gia đình trọng nam khinh nữ, bản thân bà ta cũng rất trọng nam khinh nữ, lúc trước Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh sinh ra đời, mỗi ngày bà ta quặm mặt lại, còn lo lắng cho mình sau này không sinh được con trai.

Đứa thứ tư này lại là con gái, mọi người cho rằng bà ta nhất định sẽ không thoải mái, ai biết bà ta như biến thành người khác vậy.

Bà ta mỗi ngày ôm con gái gọi tâm can bảo bối ngoan ngoan, nói dung mạo của bé đẹp đẽ lại thông minh, là trẻ con ưa nhìn nhất trong toàn bộ công xã, Tiểu Đông Vân khóc bà ta cũng không hề có một chút thiếu kiên nhẫn, đã sắp đuổi tới sức mạnh cưng chiều An Bình năm đó.

Nói xem bộ dáng này của bà ta có đáng sợ hay không?

Kiều Chấn Quốc hỏi: "Vợ, gần đây em sao lại dùng âm thanh như thế nói chuyện, có phải là em bị cái gì kích thích không?"

Vạn Xuân Cúc tức giận đến mặt đỏ chót: "Kiều Chấn Quốc, tại sao mỗi ngày miệng chó của anh không bao giờ phun ra được ngà voi vậy?"

Kiều Chấn Quốc xem như chuyện đương nhiên nói: "Anh lại không phải miệng chó, đương nhiên không phun ra được ngà voi. Hơn nữa vợ, trong miệng chó không thể nào có ngà voi, sau này đừng nói lung tung, như vậy có vẻ như rất không có văn hóa."

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Bà ta vốn là không có văn hóa.

Bình Luận (0)
Comment