Đây là lần đầu tiên sau khi Tiểu Kiều cùng mẹ mình rời khỏi nhà họ Kiều lại bước đến đây.
Trong lòng cô ta hết sức kích động.
Cô ta cho rằng kỹ xảo của chính mình đã lừa gạt tất cả mọi người, để bọn họ rốt cục chịu tiếp nhận chính mình.
Ai biết mới bước vào sân nhà họ Kiều, Kiều Tú Chi liền nói thẳng cô ta làm bộ mất trí nhớ, dùng máu gà giả làm máu người, còn không cho cô ta phản bác, nói ra quyết định của nhà họ Kiều.
"Cô quay về nói với mẹ cô, mỗi tháng lãnh ba lần thịt và mười cái trứng gà, sau này cô cũng không còn là con cháu của nhà họ Kiều chúng ta, không cho phép bước vào nhà họ Kiều một bước, không cho phép tiếp cận bất luận người nào trong nhà họ Kiều, chờ sau khi cô lớn lên, cha cô sẽ cho cô một phần đồ cưới, ngoài ra, những chuyện khác cô cũng đừng nghĩ đến."
Kiều Tú Chi nhìn cô ta lạnh lùng nói.
Đội sản xuất hàng năm phân phát lương thực là dựa theo sáu người lao động được chia bốn phần, Tiểu Kiều hiện tại còn đi học không thể làm việc đồng án, không kiếm được lương thực, nhưng cô ta còn nhỏ, dựa theo lương thực phân theo đầu người hoàn toàn đủ ăn.
Còn chuyện học phí, nếu như Phương Tiểu Quyên thực sự bỏ ra được, nhà họ Kiều có thể giúp đỡ cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, nhiều hơn nữa thì không có.
Người có nhiều tâm nhãn như vậy, vẫn không nên để cho cô ta đọc quá nhiều sách.
Tiểu Kiều tức giận đến cả người run cầm cập.
Cô ta tưởng rằng nhà họ Kiều gọi cô ta lại đây là muốn tiếp nhận cô ta, không nghĩ tới là muốn cùng cô ta đoạn tuyệt quan hệ.
Cô ta dùng sức bóp lấy ngón tay của chính mình, để cho mình tỉnh táo lại, viền mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống nói: "Bà nội, con không biết bà đang nói cái gì. . . Con nghe không hiểu, con đầu đau quá. . ."
"Đừng giả bộ." Kiều Hồng Hà đầy vẻ khinh bỉ nói: "Cô ở cánh rừng phía Tây chôn lông gà và xương gà đều bị chúng ta tìm ra, nếu như cô còn không thừa nhận, chúng ta có thể kêu tất cả mọi người trong đội sản xuất cùng đi làm chứng, ngày đó cô mất máu nhiều như vậy, bác sĩ lại không nói gì, tôi thật sự muốn đi hỏi cho ra nhẽ."
Thật ra ngày đó đi bệnh viện quá vội vàng, Kiều Chấn Quân không dám tùy ý kiểm tra vết thương của Tiểu Kiều, bác sĩ cũng không có hỏi quá nhiều, chỉ nói đứa nhỏ này té ngã đụng trúng đầu.
Tiểu Kiều tức giận đến quả thực muốn nổ tung.
Lòng bàn tay đều bị cô ta bấm đến xuất huyết, cô ta gắt gao cắn môi không nói gì.
Ngày đó cô ta lăn xuống sườn dốc đụng vào sau gáy thật sự có chảy máu, nhưng xuất huyết không nhiều, cô ta hôn mê một hai giờ liền tỉnh rồi.
Sau đó cô ta không dám tùy tiện lộn xộn, liền trốn ở phía sau tảng đá ở sườn dốc chờ đợi đến hừng đông, có điều làm cho cô ta đau lòng chính là, không nhìn thấy cô ta cả một buổi tối nhưng không có một người nào đến tìm cô ta.
Sau đó cô ta chợt nghĩ ra, cảm thấy đây là một cơ hội tốt trong khốn cảnh, cô ta có thể làm bộ mất trí nhớ, dùng chuyện này trở lại nhà họ Kiều.
Vừa vặn xung quanh có chỉ gà rừng chạy qua, cô ta nắm lấy gà rừng giết chết nó, bôi máu gà lên trên người mình và trên đất, còn thịt gà thì nhóm lửa nướng lên ăn, sau đó chôn toàn bộ lông gà và xương gà chôn vào bên trong bụi cây.
Cô ta nghĩ mình không lại vết tích gì, không nghĩ tới lại nhanh như vậy liền bị phát hiện.
Kiều Tú Chi nhìn cô ta cắn môi không lên tiếng, trong lòng đối với cô ta càng ngày càng cảnh giác: "Cô trở về đi, nhớ kỹ lời tôi nói, đừng gây chuyện thị phi."
Một đứa trẻ bảy tuổi bị người lớn vạch trần lời nói dối, cô ta lại không hoảng hốt không sợ, phần tâm tính này nếu đặt ở trên đường ngay thì làm gì mà không thể thành công?
Nhưng cô ta một lòng nghiêng ngả đi vào tà đạo, chỉ với tính tình này của cô ta thì tuyệt đối không thể để cho cô ta về nhà họ Kiều.
Tiểu Kiều ngẩng đầu, một đôi mắt mạnh mẽ trừng mắt nhìn Kiều Tú Chi, gằn từng chữ: "Sẽ có một ngày, bà sẽ hối hận vì ngày hôm nay đã nói như vậy."
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Kiều Hồng Hà sợ đến trợn to hai mắt, cả người run lập cập.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, bà thật không thể tin được ánh mắt ác độc như vậy, lời nói như vậy lại xuất từ trong miệng của một đứa trẻ mới bảy tuổi.
Lâm Tuệ từ gian phòng cách vách đi ra, nhíu lông mày nói: "Sau này vẫn nên để cho Đại Kiều cách xa đứa bé kia một chút, Đại Kiều đơn thuần như vậy."
Kiều Tú Chi liếc mắt nhìn cái bụng lại lớn thêm nửa vòng của bà ấy nói: "Con cũng phải cẩn thận hai mẹ con nó, chờ đến khi thằng hai bên kia ổn định lại, một nhà mọi người liền chuyển lên trấn ở, cách hai mẹ con nó càng xa càng tốt."
Lâm Tuệ gật gù: "Mẹ yên tâm, con sẽ cách xa bọn họ."