Vương Viêm Sinh nhìn hai gò má hồng hồng, khóe môi cong cong của bà, trong lòng dâng lên một luồng kích động, rất muốn rất muốn ôm bà vào trong ngực.
Y hít sâu một hơi nói: "Hồng Hà, cái miệng của anh không biết nói chuyện, nhưng anh nghiêm túc muốn nói chuyện kết hôn với em, nếu như em đồng ý, chúng ta có thể lập tức đính hôn, chỉ là kết hôn phải chờ một năm sau."
Dựa theo phong tục trong thôn, sau khi trong nhà có trưởng bối qua đời, nhất định phải qua một năm mới có thể kết hôn làm việc vui.
Kiều Hồng Hà thật giống như bị người nhét kẹo ngọt vào đầy miệng, từ trong miệng ngọt đến trong lòng đi: "Tôi, tôi cân nhắc xong sẽ nói cho anh biết."
Nói xong, bà xoay người chạy xuống dưới núi, chạy trốn giống như phía sau có chó sói đuổi theo mình vậy.
Vương Viêm Sinh nhìn bóng lưng "Chạy trối chết" của bà, khóe miệng không nhịn được cong lên.
——
Kiều Hồng Hà chạy về nhà như một cơn gió.
Lâm Tuệ đỡ cái bụng từ phòng bếp đi ra, đúng dịp thấy bà thở hổn hển chạy về, không khỏi hỏi: "Sao em lại chạy về như vậy? Là gặp phải chuyện gì sao?"
Kiều Hồng Hà "Có tật giật mình", ánh mắt dáo dác không dám nhìn chị dâu: "Không có chuyện gì.”
Tính tình của bà xưa nay thoải mái, lúc này khuôn mặt nhăn nhó, Lâm Tuệ muốn không chú ý đến cũng không được, chỉ là bà ấy làm người ôn nhu, đối phương không muốn nói thì tuyệt đối sẽ không lắm miệng.
Bà ấy đưa tay qua cầm cái rổ: "Em đưa thức ăn cho chị đi, để chị đi rửa cho."
Kiều Hồng Hà lắc đầu: "Không cần, để em làm là được, cái bụng chị lớn như vậy, bình thường việc nhà đừng làm nữa, chờ em quay về sẽ làm."
Lâm Tuệ cong lên khóe môi: "Lúc này mới năm tháng, cách thời điểm sinh sản còn hơn mấy tháng, sao chị có thể không làm gì?"
Hai người ở chung cùng nhau hòa hợp như thế, ở trong toàn bộ đội sản xuất chỉ sợ là không tìm được chị dâu em chồng như vậy.
Cuối cùng vẫn bị Kiều Hồng Hà đoạt việc rửa rau.
Nhưng nửa ngày bà cũng chưa rửa xong, hơn nữa còn làm dập nát hết.
Lâm Tuệ lần thứ hai đi ra nhìn thấy bộ dáng này của bà, không nhịn được có chút bận tâm: "Hồng Hà, có phải là em có tâm sự gì hay không? Trong thôn có mấy bà lão nói chuyện từ trước đến giờ không êm tai, em đừng để lời nói của bọn họ ở trong lòng."
Quãng thời gian trước Triệu Giải Phóng tái hôn, việc này bị vợ của Tống Kim Lai truyền đến toàn bộ đội sản xuất đều biết, có không ít người nói bóng gió, trong đó có vài người nói đến đặc biệt khó nghe.
Bà ấy lo lắng vừa nãy Kiều Hồng Hà đi ra ngoài nghe được lời khó nghe, lại không chịu nói với người khác, giấu oan ức ở trong lòng.
Kiều Hồng Hà ngẩng đầu nhìn chị dâu dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, trong lòng ấm áp nói: "Chị dâu, em thật sự không có chuyện gì, có điều thật ra có chuyện này. . . Muốn hỏi ý kiến của chị một chút."
Lâm Tuệ nhìn bà đột nhiên đỏ hai gò má, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác kỳ quái: "Chuyện gì?"
Kiều Hồng Hà ấp úng: "Chị dâu, khi đó chị làm sao quyết định lấy anh hai em?"
Nói đến chị dâu đối với anh hai thực sự là một lòng say mê.
Lúc trước chân anh hai còn chưa khỏe, chị dâu liền việc nghĩa chẳng từ nan phải gả cho anh hai.
Lần này đến phiên Lâm Tuệ đỏ mặt: "Sao tự nhiên lại nói đến chuyện của chị rồi? Thật ra cũng không có gì để nói nhiều, chính là không muốn bỏ qua lần nữa."
Hai mắt Kiều Hồng Hà phát sáng nhìn bà ấy: "Vậy chí có lo lắng sau khi tái hôn thì hai người sẽ không hợp nhau hay không?"
Nói đến nhân duyên của hai người đều rất nhấp nhô, một là quả phụ, một đã từng kết hôn, ở trong mắt người khác, hai người đều là "Giày rách".
Là người đã từng có một lần hôn nhân, muốn tái hôn cần có dũng khí càng to lớn hơn, bởi vì sợ quyết định sai, nếu lần này tại tiếp tục sai nữa, lẽ nào còn có thể lại tái hôn lần nữa hay sao?
Nếu như thật sự lại ly hôn, chỉ sợ thanh danh sẽ thối khắp cả mười dặm tám hương.
Lâm Tuệ cười gật đầu: "Đương nhiên lo lắng, chỉ là so với chuyện lo lắng sẽ không hợp nhau thì chị càng sợ chính mình tiếc nuối."
Bà ấy đã tiếc nuối qua một lần, cơ hội khó được lần thứ hai đi tới trước mặt mình, nếu lần này lại bỏ qua, nhất định sẽ thương tiếc cả đời.
Trong tay Kiều Hồng Hà cầm một lá rau, dáng vẻ đăm chiêu.
Lâm Tuệ nhìn lá rau trong tay bà bị nhào nặn đến không ra hình thù gì, thăm dò hỏi: "Hồng Hà, em. . . Có phải là trong lòng có suy nghĩ gì không?"
Kiều Hồng Hà phục hồi tinh thần lại, mặt "đùng" một tiếng liền bắt đầu cháy rừng rực.
Bà hoang mang đứng lên, bưng rổ rau nói: "Chị dâu, em đi làm cơm, chị vào trong phòng nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa ăn cơm em lại gọi chị."
Nói xong bà lần thứ hai chạy trối chết.