Nhìn y vẫn không nhúc nhích, bà nhét bánh màn thầu vào trong tay y, trước khi đi lại căn dặn một lần, sau này không được ăn đất sét trắng nữa.
Lúc đó y vừa ăn như hùm như sói y thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng bà đi xa, trong lòng cảm thấy bà là cô gái ưa nhìn nhất mà đời này y từng gặp, dù cho vào lúc ấy bà cũng gầy gò đến mức xanh xao vàng vọt.
Năm ấy bà mười ba tuổi, y mười hai tuổi, hôm sau, y biết tên của bà, cũng biết ở trong nhà bà cũng giống như y, là người con thứ ba.
Sau đó bọn họ đều sống qua ba năm gian khổ nhất, sau khi tháng ngày của nhà họ Kiều lướt qua càng náo nhiệt, mà nhà họ Vương vẫn nghèo khó như cũ, anh cả anh hai lục tục kết hôn, trong nhà trẻ con càng ngày càng nhiều, gánh nặng cũng càng ngày càng nặng.
Trong thôn, cô gái mười sáu, mười bảy tuổi là có thể lấy chồng, khi bà đến mười sáu tuổi thì bà mối nhiều đến nhà họ Kiều làm mai, thanh niên trong đội sản xuất xa gần đều muốn cưới bà làm vợ, y cũng muốn.
Nhưng y không muốn cưới bà trở về, để bà ở bên trong nhà lá, đi theo y mỗi bữa đều ăn dưa muối cùng cháo loãng, cho nên khi bộ đội đến đội sản xuất chọn người đi làm lính thì y tóm lấy cơ hội đó.
Trước khi đi bộ đội, y rất muốn mở miệng nói bà chờ mình, nhưng thực sự không mở được miệng, y không còn gì cả, lỡ như y không thể có được thành tích gì thì dựa vào cái gì để khiến bà phải phí thời gian năm tháng?
Cuối cùng y không nói gì, cõng theo một bao hành lý một mình đi tới bộ đội.
Y gần như là dùng mệnh đi phấn đấu, người khác trả giá một trăm phần trăm mồ hôi, y trả giá hai trăm phần, người khác thao luyện mười tiếng, y thao luyện nhiều thêm hai giờ.
Dùng mồ hôi đổi lấy được thành quả, y từ binh sĩ thăng làm tiểu đội trưởng lại tới trung đội trưởng, khi y tự nhận rốt cục làm ra chút thành tích, có thể trở về cầu hôn thì bà lập gia đình.
Sau khi biết bà lập gia đình, nội tâm y vô cùng hối hận và tự trách, y nên trở về sớm một chút, nên mặt biểu lộ tâm ý của chính mình, nói không chừng bà sẽ nguyện ý chờ.
Nhưng hối hận cũng hết tác dụng rồi, trước khi về bộ đội, y tìm cái đi đến đội sản xuất nơi nhà chồng bà ở để làm việc, có thể xa xa nhìn bà một cái.
Trở lại bộ đội, y càng thêm liều mạng, tuy rằng không biết vì ai phấn đấu, nhưng y không muốn lại có thêm lần sau, vì là sự bất lực của chính mình mà bỏ qua người mình thích.
Y dùng thời gian ba năm lên tới trung đội trưởng, lại dùng thời gian tám năm lên tới đoàn trưởng, trong thời gian này có vô số người muốn làm mai mối cho y, có trực tiếp từ chối, cũng có từ chối không được nên đi xem mắt, nhưng đều không gặp phải người khiến y động lòng.
Lần này bởi vì chuyện trong nhà trở về, vốn dĩ không nghĩ tới hội ngộ, càng không nghĩ tới bà lại ly hôn về nhà.
Một khắc đó khi nghe bà ly hôn, y cảm giác trái tim mình nhanh chóng bắt đầu nhảy lên, nghe vào như vậy có chút đê tiện khi cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng y thật sự rất vui mừng vì người đàn ông kia có mắt không tròng.
Trở về mấy ngày nay, ngoại trừ bận việc của nhà họ Hoắc, còn đi thị trấn hỏi thăm chuyện của em năm, y vốn nghĩ khiến mình bận việc sẽ không nhớ nổi những chuyện khác, nhưng dáng vẻ của bà thật giống như được khắc ở trong lòng, càng bận bịu liền càng muốn nhìn thấy bà.
Mấy ngày lắng đọng cũng làm cho y nghĩ rõ ràng, y muốn kết hôn với bà.
Y không muốn lại bỏ qua cơ hội lần này, nếu như lại bỏ qua cơ hội lần này, nhất định sẽ thương tiếc cả đời.
Kiều Hồng Hà nghe y nhắc đến chuyện năm đó bà cho một cái bánh màn thầu, nghe nói mười một năm trước đã muốn cưới bà, tâm tính thiện lương của bà như bị bỏ vào thật nhiều con thỏ, từng con từng con đều đang điên cuồng nhảy lên.
"Ầm ầm ầm —— "
Đó là âm thanh tim bà đang đập.
Hai người đứng gần nhau như vậy, bà cũng hoài nghi liệu y có thể nghe thấy tiếng tim mình đập hay không.
Bà nỗ lực để cho mình bình tĩnh, nhưng một chút tác dụng đều không có.
Bà đỏ mặt, cắn môi dưới nói: "Vì lẽ đó. . . anh đây là muốn báo ân?"
Vương Viêm Sinh giống như một tên thô lỗ mãnh liệt gật đầu: "Cổ nhân không phải nói, ân cứu mạng thì lấy thân báo đáp sao? Anh muốn đem chính bản thân mình giao cho em. . ."
Nói xong, y muốn đánh chính mình.
Ngày hôm nay rốt cuộc y làm sao vậy?
Làm sao nói ra câu nào cũng có vẻ lưu manh như thế?
Kiều Hồng Hà đến nỗi cái cổ cũng đỏ lên: "Bình thường anh đều nói chuyện với các cô gái khác như vậy sao?"
Vương Viêm Sinh lắc đầu như trống bỏi: "Không có, anh không có nói chuyện như vậy với cô gái khác, không đúng không phải, anh không có những cô gái khác."
"Xì xì —— "
Kiều Hồng Hà nhìn y căng thẳng đến ăn nói linh tinh, rốt cục nhịn không được cười lên.