Ngày này, Kiều Hồng Hà đi đến đất phần trăm hái rau xanh trở về, đi đến nửa đường, lại bị Vương Viêm Sinh ngăn cản.
Vương Viêm Sinh nhìn bà, sắc mặt có chút không dễ chịu nói: "Hồng Hà, cô có thể theo tôi sang đây một chút hay không? Tôi có mấy lời muốn nói với cô."
Kiều Hồng Hà ngẩn ra, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác kỳ quái, suy nghĩ một chút vẫn đi theo: "Được."
Bởi vì sợ bị người trong thôn nhìn thấy, Vương Viêm Sinh đi ở phía trước, Kiều Hồng Hà không xa không gần đi phía sau.
Vương Viêm Sinh đi tới giữa sườn núi mới dừng bước.
Bên này rất ít người lại đây, hơn nữa địa thế tương đối cao, một khi có người lại đây bọn họ lập tức liền có thể phát hiện.
Kiều Hồng Hà nhìn thấy y mang mình đến nơi này, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng dày đặc, nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy dáng vẻ y nhìn mình cười, nhịp tim không nhịn được lần thứ hai tăng tốc.
"Anh muốn nói với tôi cái gì?" Bà đứng cách y một cánh tay, có chút không dễ chịu nói.
Trên mặt Vương Viêm Sinh cũng có chút không dễ chịu, ho khan một tiếng nói: "Tôi năm nay hai mươi sáu tuổi, cuối năm ngoái mới vừa thăng lên chức vị đoàn trưởng, tiền lương một tháng tổng cộng là sáu mươi lăm đồng bảy mao tiền, qua tết còn có những nguồn tiền khác, những năm này đều mang phần lớn tiền lương về nhà, vì lẽ đó chỉ còn chừa lại bốn trăm đồng, nhưng hai ngày trước tôi đã cùng người trong nhà nói rõ, sau này hàng năm chỉ cho cha một trăm đồng phí sinh hoạt, ngoài ra sẽ không gửi tiền về nhà nữa."
Tim Kiều Hồng Hà càng đập nhanh hơn, lắp bắp nói: "Anh, anh sao lại nói những chuyện này với tôi?"
Một đôi mắt sắc bén của Vương Viêm Sinh nhìn bà, trịnh trọng nói: "Hồng Hà, anh muốn cưới em làm vợ."
Nghe Vương Viêm Sinh nói, Kiều Hồng Hà cảm giác gì đó ở trong đầu nổ tung.
Cả người bà thật giống như con tôm bị ném vào trong nước sôi, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được dần đỏ lên.
Tay bà bám vào góc áo rồi lại buông ra, vô cùng căng thẳng, góc áo đều bị xoa nắn đến không ra hình dáng, đến nửa ngày, bà mới tìm về âm thanh của chính mình nói: "Tại sao là tôi?"
Bà không chỉ lớn hơn y một tuổi, hơn nữa còn đã ly dị mang theo một đứa bé, lấy thân phận và thành tựu của y, hoàn toàn có thể cưới một cô gái tốt hơn.
Cho dù y muốn kết hôn với một cô gái ở thành thị, cũng không phải là không thể được, nếu không phải biết y không phải là loại người tùy tiện đùa giỡn người khác, bà sẽ cho rằng y đang nói đùa mà thôi.
Kiều Hồng Hà căng thẳng, thật ra Vương Viêm Sinh càng khẩn trương hơn.
Chỉ là da dẻ y vốn đen, người lại nghiêm túc, nếu không phải là người đặc biệt quen biết thì tuyệt đối không thấy được.
Y nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Hồng Hà, trong nháy mắt nhìn thấy hai gò má phấn hồng của bà thì cảm thấy rất đẹp đẽ.
Nhìn chằm chằm nhìn một hồi lâu, lại sợ bà cảm giác y là tên lưu manh, lúc này mới ép mình dời mắt ra khỏi khuôn mặt bà, sau đó liền nghe câu hỏi của bà.
Trong lòng y thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may bà không phải dứt khoát cự tuyệt chính mình: "Anh, anh để ý em đã lâu."
Lời kia vừa thốt ra, y hận không thể đánh chính mình một bạt tai.
Phi, lời này nghe vào càng như một tên lưu manh.
Quả nhiên, Kiều Hồng Hà nghe được lời này, liếc mắt nhìn y.
Vương Viêm Sinh căng thẳng đến trái tim đều muốn nhảy đến cổ họng: "Anh, anh không phải ý đó, anh muốn nói em còn nhớ năm 1960 đó không?"
Kiều Hồng Hà ngẩn ra, gật đầu nói: "Đương nhiên nhớ tới, ba năm nạn đói, đời này đều không quên được."
Vương Viêm Sinh cũng theo gật đầu, năm 1959 đến 1961 toàn quốc mất mùa, rất nhiều người không thể sống sót qua được mấy năm đó.
Trước đây nhà họ Vương cũng không giàu có, thậm chí có thể nói là nghèo có tiếng, thời điểm nạn đói đến, nhà bọn họ chỉ có bốn bức tường, lại có nhiều người, cho nên là nhà đầu tiên chịu đến xung kích.
Ông nội và bà nội, còn có một người cô, vào năm 59 ăn đất sét trắng no quá mà chết, vốn dĩ y còn có một em gái, cũng chết đói vào năm ấy.
Trong ba năm kia, đội sản xuất gần như mỗi ngày đều có người bị chết đói.
Tuy rằng người trong nhà mỗi ngày đều cảnh cáo bọn họ không được ăn đất sét, nhưng một ngày kia, y thực sự đói bụng đến không chịu được, khi y run run muốn dùng hai tay nhét đất sét vào miệng thì Kiều Hồng Hà cầm nửa cái bánh màn thầu khô xuất hiện ở trước mặt y.
Y đến hiện tại còn nhớ bà nói với mình: "Ăn đất sét này sẽ chết người, đừng ăn, ăn khối bánh màn thầu này của tôi đi."
Y ngẩng đầu sững sờ nhìn, cảm thấy bà thật khờ, thời đó lương thực quan trọng bao nhiêu chứ, bà lại đưa bánh màn thầu cho y ăn.