Kiều Hồng Hà trông thấy bóng dáng cha mẹ bà nắm tay nhau mà đi, trong lòng đột nhiên có dũng khí.
Ngày hôm sau, bà và Vương Viêm Sinh lại một trước một sau đi vào giữa sườn núi.
Kiều Hồng Hà nhìn y một cái nói: "Trước khi em trả lời anh, em hỏi anh mấy vấn đề trước."
Vương Viêm Sinh khẩn trương đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, vội vàng gật đầu nói: "Em hỏi đi, em muốn hỏi bao nhiêu cái cũng được!"
Kiều Hồng Hà hé miệng nở nụ cười một chút: "Anh có biết em từng ly hôn không, chuyện anh muốn làm người yêu em, người nhà anh biết không?"
Bà cụ Vương không còn, nhưng trong nhà còn một ông cụ Vương còn sống, ông sẽ đồng ý chứ?
Kiều Hồng Hà cũng không thấy ổn.
Vương Viêm Sinh rất thành thật lắc đầu: "Việc này anh vẫn chưa nói với trong nhà, không có được sự đồng ý của em, anh không tiện mở miệng với người nhà."
Việc này dù sao liên lụy đến thanh danh của bà, bất kể bà có đồng ý làm người yêu của mình hay không, y cũng không muốn bà bị những người khác nghị luận.
Kiều Hồng Hà cảm thấy giật mình với sự săn sóc và cẩn thận của y, đồng thời trong lòng ấm áp: "Vậy lỡ như cha anh không đồng ý thì sao?"
Vương Viêm Sinh nói: "Anh rời gia đình mười một năm, trong nhà đã sớm không thể làm chủ chuyện của anh nữa, anh có niềm tin thuyết phục được cha anh, nếu ông ấy không đồng ý, anh cũng sẽ cưới em, sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ xin cho em theo quân cùng anh đi bộ đội, đến lúc đó bọn họ có phản đối hay không, thật ra không có ảnh hưởng quá lớn."
Mặt Kiều Hồng Hà "phừng" một tiếng liền hồng thấu, giận y liếc mắt một cái nói: "Em… Khi nào thì nói muốn gả cho anh?!"
Vương Viêm Sinh bị bà liếc mắt một cái cảm thấy xương cốt đều muốn mềm nhũn, đỏ mặt nói: "Thật xin lỗi, anh, không phải anh muốn đùa giỡn lưu manh đâu, anh thật sự muốn kết hôn với em!"
Kiều Hồng Hà: "…"
Trong không khí tràn ngập sự mập mờ.
Hai người đứng đối nhau cách một cánh tay, mặt đều đỏ lên giống như đít khỉ.
Trầm mặc một lúc, Kiều Hồng Hà lại nói: "Chuyện con em về nhà họ Kiều cùng em, anh hẳn là biết?"
Vương Viêm Sinh lại dùng súc gật đầu: "Anh biết! Về sau chúng ta kết hôn, anh sẽ đối đãi với Tiểu Nhất Minh như con ruột, nếu em không muốn sinh, chúng ta sẽ không sinh, có một đứa nhỏ là đủ rồi!"
Nghe thấy lời nói của y, mũi Kiều Hồng Hà đau xót, nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi xuống.
Sao lại không để bà gặp được y sớm một chút chứ?
Vương Viêm Sinh thấy bà đỏ hốc mắt, lập tức càng luống cuống: "Em làm sao vậy? Có phải anh nói nói bậy khiến em không vui hay không? Là anh không đúng, nếu không thì em đánh anh đi?"
Kiều Hồng Hà nhìn một người đàn ông như y gấp đến độ mồ hôi cũng chảy ra, trong lòng vừa ngọt vừa muốn cười, nâng tay xoa ánh mắt nói: "Đồ ngốc, em đồng ý ở bên anh!"
Vương Viêm Sinh giật mình, đôi mắt nhìn bà, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, nhìn qua càng ngốc.
Kiều Hồng Hà rốt cục không nhịn được bật cười.
Vương Viêm Sinh nhìn lúm đồng tiền như hoa của bà, lồng ngực chấn động một trận, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: "Hồng Hà, em thật sự đồng ý làm người yêu anh sao? Anh không có nằm mơ chứ?"
Kiều Hồng Hà nâng mắt nhìn y: "Nếu không thì em véo anh một cái? Xem có đau hay không?"
Vương Viêm Sinh cầu còn không được, chạy nhanh đem mặt lại gần.
Y cao một mét tám, Kiều Hồng Hà mới một mét sáu mươi lăm, khi y sáp lại gần cố ý cúi xuống để tiện cho bà véo mình.
Kiều Hồng Hà thấy ngay cả chi tiết nhỏ ấy y cũng chú ý tới, trong lòng càng ngọt.
Có lẽ lúc này đây, bà có thể có được một đoạn tình cảm đầu bạc đến già!
Bà vươn tay dùng sức nhéo mặt y một phen.
Vương Viêm Sinh đau đến hít một hơi thật mạnh, trong lòng lại vui sướng vô cùng!
Không phải nằm mơ!
Y vui vẻ, đột nhiên ôm lấy Kiều Hồng Hà xoay hai vòng.
Kiều Hồng Hà hoảng sợ, dùng sức đấm y: "Anh làm cái gì? Còn không nhanh thả em xuống dưới!"
Lúc này Vương Viêm Sinh mới ý thức được mình đường đột, vội vàng buông bà ra nói: "Hồng Hà, thật xin lỗi, vừa rồi anh vui quá!"
Y mười lăm tuổi đã muốn cưới bà làm vợ, năm đó biết bà gả cho người khác, y còn lén khóc một hồi!
Vốn tưởng rằng đời này cũng không thể có được bà, không nghĩ tới sau khi xa cách nhiều năm, lại khiến mộng đẹp của y trở thành sự thật!
Mặt Kiều Hồng Hà đỏ giống như quả táo chín mọng vào mùa thu, giận dự liếc y một cái: "Em phải đi về."
Vương Viêm Sinh nhanh chóng ngăn bà lại: "Hồng Hà, anh chỉ có mười ngày nghỉ, còn hai ngày sẽ quay về bộ đội, anh muốn trước khi trở về xác định chuyện của chúng ta, em nói được không?"
Đêm dài lắm mộng!