Khi những người khác trong nhà họ Vương nghe thấy lời này, họ không khỏi hít một hơi khí lạnh.
5 năm trước, Vương Hâm Sinh và vợ cũ sinh một con trai, vợ cũ bị băng huyết mà chết, con trai được gia đình vợ cũ nhận về nuôi. Bọn họ nói con gái họ gả đến đây chưa được một năm đã mất mạng, nếu không được đón cháu về, họ sẽ lên công xã tố cáo Vương Hâm Sinh.
Gia đình vợ cũ của anh ta trước đây có một người con trai, nhưng không may bảy tám năm trước bị bệnh qua đời, từ đó nhà họ Lưu cũng bị tuyệt hậu nên họ đã nhận đứa trẻ về rồi đổi họ của đứa trẻ coi như là cháu nội để nuôi nấng. Đã nuôi nấng năm năm, nếu bây giờ cướp người về, đối phương khẳng định sẽ liều mạng với nhà họ Vương!
Hơn nữa, bản thân Vương Viêm Sinh cũng không phải không có khả năng sinh con, để y chăm sóc con trai của thằng năm thì hơi quá đáng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vương Viêm Sinh nhất định sẽ cự tuyệt, ai ngờ lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của y: “Được, không có vấn đề!”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đồng loạt sững sờ.
Vương lão tam có bị sao không vậy?
Đồng ý dễ dàng như vậy, chuyện này không hề giống với tính cách của Vương lão tam...!
Vương trưởng lão cũng sững sờ, thuốc lá bên miệng cũng quên cả hút, nhìn đứa con thứ ba nói: "Con, con thật sự đồng ý sao?"
Vương Viêm Sinh bình tĩnh đến nỗi khiến lòng người sợ hãi: “Không phải cha muốn con đồng ý sao? Nếu không đồng ý, cha hẳn sẽ đến quân đội kiện con tội bất hiếu đi, phải không?”
Khuôn mặt ông cụ Vương có chút chột dạ và không được tự nhiên: “Thằng ba, cha biết trong lòng con cảm thấy khó chịu, nhưng em năm của con chỉ còn một huyết mạch này thôi. Ta không thể trơ mắt nhìn nó lưu lạc bên ngoài!”
Mặc dù đứa con út không biết cố gắng, lão ta cũng phiền lòng bao nhiêu năm nay. Bây giờ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, những ngày qua lão ta luôn mơ thấy bộ dáng lúc chết của con út, anh ta nói với lão ta là anh ta rất lo lắng cho con trai mình, tâm nguyện duy nhất của anh ta là để con trai có thể nhận tổ quy tông.
Những năm qua, vợ chồng lão ta vẫn luôn nhớ đến đứa bé Thông Nhi, sau đó vợ và con trai đều đi rồi, lão ta cảm giác mình cũng không còn nhiều thời gian nữa nên muốn trước khi chết có thể đưa đứa nhỏ kia về, ghi dưới tên thằng ba.
Thằng ba có bản lĩnh, chỉ cần ghi dưới tên y, Thông Nhi sẽ không dễ dàng bị người ta bắt nạt, mai sau cũng sẽ không sợ không có tiền đồ.
Lão ta cũng biết điều này có chút không công bằng với đứa con thứ ba này, nhưng lão ta không có biện pháp nào khác cả? Hơn nữa, thằng ba còn nguyện ý nuôi con của người khác, nuôi cháu ruột của mình chẳng phải tốt hơn sao?
Lão ta vốn tưởng rằng thằng ba nhất định sẽ không vui, đến lúc đó lão ta sẽ dùng chiêu tuyệt thực uy hiếp y, thằng ba trọng tình nghĩa, chỉ cần lão ta cố chấp, cuối cùng y nhất định sẽ thỏa hiệp.
Chỉ là lão ta không ngờ rằng y đồng ý mà không hề cự tuyệt, điều này khiến lão ta cảm thấy có chút bất an.
Vương Viêm Sinh khóe miệng giật giật: “Cha, đừng lo lắng, con sẽ nuôi nấng đứa nhỏ Thông nhi kia, sau này con cũng sẽ trải đường cho nó khiến nó trở nên tốt hơn.”
Nghe vậy, vợ Vương lão Nhị và vợ Vương lão Tứ đều sáng mắt lên, anh ba dễ nói chuyện như vậy, sau này để y giúp mấy đứa cháu khác chắc không thành vấn đề nhỉ?
Nhưng ông cụ Vương nghe được lời này, trong lòng càng thêm bất an, rất nhanh lão ta đã biết vì sao mình thấy bất an.
Chỉ nghe Vương Viêm Sinh nói tiếp: "Sau này khi nó trở nên xuất sắc rồi con sẽ lui về hưởng phúc. Con sẽ để nó nộp tiền lương hàng tháng cho con, còn để nó mua nhà và xe cho con trai con cưới vợ. Chờ khi con già đi không thể di chuyển nữa, nó còn phải phục vụ con ăn uống, giúp con đi vệ sinh, nếu nó không muốn, con sẽ giống như cha, lên công xã tố cáo nó tội hiếu thảo, nói nó là lòng lang dạ sói!”
Nói đến đây, Vương Viêm Sinh dừng lại, nhìn cha mình bằng ánh mắt sắc lạnh: “Vậy nên cha đừng lo lắng, coi như là vì ngày tháng đẹp sau này con sẽ bồi dưỡng con trai của em năm thật tốt!”
Ông cụ Vương: “...”
Những người còn lại của nhà họ Vương: “...”
Chiêu này thật ác!
Quả nhiên chú ba vẫn là chú ba, vừa rồi bọn họ còn nói sao y dễ nói chuyện như vậy, hóa ra còn có chiêu khác chờ đằng sau!
Ông cụ Vương tức giận đến mức hai tay run rẩy: “Mày... mày là đồ bất hiếu!”