Điền Kiến Minh xuống giường, vừa mặc quần áo, vừa an ủi bà ta: "Đừng tự mình dọa mình, em cứ mặc quần áo vào trước đxa, sau đó đừng đi ra, anh ra ngoài xem xem là chuyện gì?"
Trần Xảo Xảo tái mặt gật đầu, lén lén xuống khỏi giường mặc quần áo, trên thân thể đầy vết hôn.
Điền Kiến Minh đi ra ngoài, giả bộ như vừa bị đánh thức, mở cửa nói: "Mấy người có chỗ nào không thoải mái à?"
Kiều Hồng Hà nói: "Chúng tôi không phải đến khám bệnh, chúng tôi là người nhà của Trần Xảo Xảo, cô ấy không ở trong sao?"
Điền Kiến Minh ngáp một cái, lắc đầu nói: "Hôm nay là tết Đoan Ngọ, trạm y tế nghỉ nửa ngày, cũng không thấy cô ta đến."
Vừa dứt lời, ông ta liền để ý ánh mắt của người đàn ông bên cạnh Kiều Hồng Hà xuyên qua ông ta, rơi vào trên mặt bàn bên trong, ông ta quay người thuận thế nhìn qua, chỉ thấy trên bàn đặt hai cái bánh chưng, là do Trần Xảo Xảo mang đến.
Trong lòng ông ta lộp bộp một tiếng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: "A, kỳ thật, bánh chưng từ đâu tới?"
Kiều Hồng Hà nói: "Em dâu năm của tôi nói hôm nay anh không về nhà, cho nên cầm cho anh hai cái bánh chưng tới cho anh, cô ấy mãi không quay về, tôi còn tưởng cô ấy còn ở trạm y tế bên này."
Điền Kiến Minh tỏ vẻ cảm ơn: "Thì ra là vậy, thật sự cảm ơn mọi người! Hôm nay không có ai đến xem bệnh, tôi ăn trưa xong liền ngủ, có lẽ cô ấy qua đây thấy tôi đang nghỉ ngơi nên để đồ xuống rồi đi về, nói không chừng là đang dừng chân ở đâu rồi."
Kiều Hồng Hà gật đầu: “Nếu cô ấy không ở nơi này, vậy quên đi.”
Nói xong, bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Viêm Sinh một cái, hai người xoay người rời đi.
Ngay trong khoảnh khắc bọn họ xoay người, bên trong truyền đến một tiếng “Đông”, giống như có thứ gì rơi trên mặt đất.
Hai người theo bản năng quay đầu lại.
Trên mặt Điền Kiến Minh thoáng qua sự hoảng hốt, cười nói: “Đám chuột ở trạm y tế này quả thật là càng ngày càng to gan, tôi phải nói với đội trưởng một tiếng, để ôm một con mèo qua bên này nuôi.”
Kiều Hồng Hà nhìn ông ta một cái, sau đó cùng Vương Viêm Sinh rời đi.
Điền Kiến Minh thấy bọn họ đi rồi, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, đóng cửa lại đi vào nói: “Vừa rồi có chuyện gì thế? Suýt chút nữa đã bị bọn họ phát hiện!”
Trần Xảo Xảo đỏ mắt nói: “Em không cẩn thận va vào cái bàn, chị ba của chồng em đi rồi sao?”
Điền Kiến Minh gật đầu, nhớ tới khuôn mặt rạng rỡ của Kiều Hồng Hà, trong lòng có chút nhộn nhạo: “Sau khi chị ba chồng em ly hôn vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ, cô ấy không định lấy chồng sao?”
Dáng người Trần Xảo Xảo tinh tế, nhưng khuôn mặt rất bình thường, nếu không phải ông ta không tìm được mục tiêu tốt hơn, ông ta nhất định sẽ không coi trọng người không có mùi vị phụ nữ như bà ta.
Người phụ nữ vừa rồi so với bà ta, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng rất nóng bỏng, đặc biệt là đôi bồng đào to tròn kia, nếu ông ta có thể ngậm một ngụm, nhất định sẽ rất tiêu hồn!
Trần Xảo Xảo không biết tâm tư của ông ta, nhàn nhạt nói: “Chị ấy vừa đính hôn cùng em trai của đội trưởng đội sản xuất hôm nay.”
Điền Kiến Minh ngẩn ra một chút, nhớ tới người đàn ông vừa đứng sau bà, lập tức vứt bỏ suy nghĩ muốn xuống tay với Kiều Hồng Hà.
Một thân khí thế của người đàn ông kia, vừa nhìn liền biết không dễ chọc, ông ta thích trêu chọc phụ nữ khắp nơi, nhưng lại càng yêu quý mạng mình hơn, cho nên thôi đi.
Tay Trần Xảo Xảo nắm góc áo, đắn đo nói: “Chúng ta…… Sau này đừng như vậy nữa, em không thể tiếp tục làm chuyện có lỗi với chồng mình!”
Điền Kiến Minh nắm lấy tay bà ta hôn hôn: “Anh hiểu rõ nỗi khổ của em, anh chỉ hận không thể gặp em sớm hơn, anh tôn trọng lựa chọn của em, sau này chúng ta chỉ làm đồng chí!”
Trần Xảo Xảo cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn ông ta, cảm giác trái tim mình bị xé thành hai nửa.
Bà ta một mặt không muốn ly hôn, bà ta còn tình cảm với Kiều Chấn Dân, một mặt lại vây hãm trong sự ôn nhu của Điền Kiến Minh, hận không thể ngày ngày đêm đêm ở bên ông ta!
Cuối cùng bà ta vẫn đỏ mắt chạy đi, Kiều Hồng Hà dám ly hôn, là bởi vì bà có một cặp cha mẹ ủng hộ, nếu bà ta dám ly hôn, cha mẹ nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bà ta!
Vương Viêm Sinh và Kiều Hồng Hà quay đi.
Vương Viêm Sinh nghiêm túc nói: “Vừa rồi người đàn ông kia đang nói dối!”
Kiều Hồng Hà ngẩn ra một chút: “Nói dối? Anh ta nói dối cái gì?”
Vương Viêm Sinh nói: “Khi anh ta nói chuyện, ánh mắt mơ hồ, biểu tình hoảng loạn, rõ ràng chính là đang nói dối, trong phòng hẳn là đang giấu một người, mà không phải chuột.”
Kiều Hồng Hà “A” một tiếng, sau đó hai má đỏ lên: “Nghe nói trong nhà đã sắp xếp cho bác sĩ Điền kia đính hôn, có khả năng là vị hôn thê qua đây thăm anh ta.”