Đại Kiều đi vào, hai nhóc con Tiểu Nhất Minh và Tiểu Đông Lâm chạy tới, tranh nhau nói: "Chị Đại Kiều, chú Vương muốn dẫn bọn em lên trên trấn chụp ảnh!"
Đại Kiều chớp hai mắt, hỏi: "Chụp ảnh là cái gì?"
Một câu, khiến trong mắt hai tên nhóc đang hỏi lập tức mơ hồ.
Mọi người thấy bọn họ như vậy, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Lâm Tuệ đi tới giải thích: "Chụp ảnh chính là dùng máy chụp hình ghi lại dáng vẻ của cháu, nhưng không giống như tranh, máy chụp ảnh có thể vẽ ra bức tranh giống người thật như đúc."
"Oa, nghe thật lợi hại." Đại Kiều tỏ vẻ kinh ngạc, trên đời này vậy mà còn có đồ vật thần kỳ như thế!
"Thật là lợi hại! Thật là lợi hại!" Hai nhóc con Tiểu Nhất Minh và Tiểu Đông Lâm cũng nhanh chóng nói theo.
Thật ra bọn họ cũng không biết sao lại lợi hại, nhưng chị Đại Kiều nói lợi hại, vậy nhất định là rất lợi hại.
Vương Viêm Sinh đi tới hỏi mấy đứa bé: "Vậy mấy đứa có muốn đi không?"
"Muốn!"
"Cháu muốn đi!"
"Cháu cũng muốn đi!"
Đám trẻ con tôi một lời cậu một lời, nóc nhà cũng sắp bị lật ngược lên rồi.
Lâm Tuệ nhìn Tiểu Uyển Nhi không lên tiếng, đùa cô bé: "Tiểu Uyển Nhi, cháu thì sao, có muốn đi hay không?"
Tiểu Uyển Nhi mấp máy miệng nhỏ, trốn sau lưng Đại Kiều, giống con vật nhỏ thẹn thùng.
Trong khoảng thời gian này đến nay, tính tình Tiểu Uyển Nhi có biến hóa rất lớn, mặc dù còn chưa thể giống những đứa trẻ khác, nhưng ít nhất đã có phản ứng với lời nói của người khác, hơn nữa rất thích ở bên Đại Kiều.
Nói cách khác, hiện giờ sau lưng Đại Kiều có ba cái đuôi, mà đội ngũ này hiển nhiên vẫn sẽ tiếp tục lớn mạnh.
Đại Kiều nắm chặt tay em gái, nhẹ giọng hỏi cô bé: "Tiểu Uyển Nhi, em có muốn đi cùng chị không?"
Tiểu Uyển Nhi không rõ muốn đi đâu, muốn làm gì, nhưng chỉ cần đi theo chị cô bé sẽ rất vui vẻ, cho nên cô bé gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Muốn."
Nếu Kiều Chấn Dân thấy Tiểu Uyển Nhi như này, sợ là sẽ vui đến rơi lệ.
Bởi vì có rất nhiều đứa bé muốn đi, nên Kiều Tú Chi không thể không đi cùng, nếu không hai người lớn Kiều Hồng Hà và Vương Viêm Sinh nhất định không thể để ý tất cả.
Tiết Xuyên đi tới nói với vợ: "Hai chúng ta chưa từng chụp hình cùng nhau, đợi lát nữa chụp bổ sung một tấm ảnh kết hôn."
Kiều Tú Chi vốn không có ý định chụp ảnh, nhưng bây giờ nghe chồng nói như này, lập tức đồng ý: "Được, em vào trong rửa mặt một chút, tránh cho lát nữa đầu tóc đầy bụi."
Kiều Chấn Quốc thấy cha mẹ đều đi, ông ta cũng muốn đi cùng, đáng tiếc trong nhà không có ai, nên bị ép ở lại.
Vạn Xuân Cúc thấy tất cả mọi người đều đi chụp hình, trong lòng cũng thấy rất khó chịu: "Bỏ lại một mình em ở nhà, lương tâm của bọn họ không đau sao?"
Kiều Chấn Quốc thở dài: "Nói đến việc này đều tại em, sớm không ở cữ, muộn không ở cữ, lại ở cứ lúc mọi người muốn đi chụp ảnh, liên lụy anh cũng không được đi."
Sinh con lúc nào là chuyện bà ta có thể quyết định sao?
Vạn Xuân Cúc suýt bị nam nhân của bà ta làm tức chết, hít sâu một hơi nói: "Chấn Quốc, chúng ta cũng chưa chụp ảnh kết hôn đâu, nếu không chờ sang tháng em ở cữ xong, chúng ta cũng đi chụp một bức?"
Kiều Chấn Quốc nhìn qua thân hình lại mập lên một vòng của bà ta, lắc đầu nói: "Thôi đi."
Có ý gì? Chê bà ta xấu xí sao?
Vạn Xuân Cúc suýt chút tức hộc máu!
Mọi người xuất phát, lúc đi qua trạm y tế, Kiều Hồng Hà nói: "Không biết Xảo Xảo có ở trong hay không, nếu không đi vào nói với cô ấy một tiếng?"
Mặc dù Trần Xảo Xảo không quan tâm đứa con Tiểu Uyển Nhi này, nhưng dẫn Tiểu Uyển Nhi đi, tốt xấu vẫn nên nói một tiếng với bà ta, miễn cho sau này lại ầm ĩ.
Kiều Tú Chi gật đầu: "Vậy con quay lại hỏi một chút, mọi người chờ ở đây."
Kiều Hồng Hà nói vâng, đi hai bước lại phát hiện Vương Viêm Sinh cũng đi theo sau.
"Anh quay lại với em." Vương Viêm Sinh nhìn bà nói.
Kiều Hồng Hà rủ mi, nhìn xuống dưới đất: "Chỉ có hai bước chân, còn cần anh đi cùng sao?"
Vành tai Vương Viêm Sinh ửng đỏ: "Thật ra là anh muốn nói thêm mấy câu với em."
Ngày mai y đã phải quay về chỗ bộ đội, lần này chia tay có khi phải đợi đến trước khi kết hôn mới có thể quay về, cho nên y phải nắm chắc toàn bộ cơ hội ở cùng bà.
Kiều Hồng Hà nghe vậy, khóe miệng có chút cong lên, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
Đi đến trạm y tế, lại thấy cửa đóng, phải biết là cửa trạm y tế này rất ít khi đóng lại.
Kiều Hồng Hà đi lên gõ hai lần, gọi: "Có người ở trong à?"
Hai người đang kịch chiến trong phòng nghe được tiếng gọi, bị dọa suýt lăn từ trên giường xuống.
Trần Xảo Xảo túm chăn, gấp gáp suýt khóc: "Đó là thanh âm của chị ba chồng em! Làm sao bây giờ, có phải chị ấy phát hiện ra cái gì rồi không?"