Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312. Chuyện Của Vương Viêm Sinh Và Kiều Hồng Hà 10

Chương 312. Chuyện của Vương Viêm Sinh và Kiều Hồng Hà 10 Chương 312. Chuyện của Vương Viêm Sinh và Kiều Hồng Hà 10

Vương Viêm Sinh nhìn nắm tay của mẹ vợ tương lai, nghĩ đến lời đồn một quyền đánh chết con lợn rừng, toàn thân chợt cảm thấy rét run, gật đầu như giã tỏi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nói được làm được!”

Kiều Tú Chi hài lòng: “Lát nữa ở lại ăn cơm trưa.”

Vương Viêm Sinh nghe thấy lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, y đã vượt qua bài kiểm tra rồi!

Y ra ngoài tìm Kiều Hồng Hà, trước mặt mọi người Kiều Hồng Hà xấu hổ không muốn nói chuyện với y liền đuổi y ra ngoài, vì vậy y đành phải đi lấy lòng con trai tương lai của mình.

Lúc này Tiểu Nhất Minh đang đi theo sau Đại Kiều, cả nhóm chuẩn bị bắt tôm hùm đất bên dòng sông.

Vương Viêm Sinh đi tới nói: "Mấy đứa muốn bắt tôm hùm sao? Có muốn chú giúp không?"

Đại Kiều ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Chú rất lợi hại sao?”

Vương Viêm Sinh nhìn cô gái nhỏ trước mặt có nước da trắng trẻo, đôi mắt to như quả nho đen, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, vùng nông thôn mà còn có đứa trẻ xinh đẹp như vậy sao.

Y khiêm tốn nói: “Cũng được.”

Tiểu Nhất Minh nói: “Cũng được chính là giỏi, chú quả nhiên không giỏi bằng chị Đại Kiều!”

Trong mắt Tiểu Nhất Minh, chị Đại Kiều của cậu không việc gì không biết làm, chuyện gì cũng giỏi nhất!

Vương Viêm Sinh ngồi xổm xuống, hết sức kiên nhẫn nói: “Chú có thể không lợi hại bằng chị Đại Kiều của con, nhưng chú muốn đi cùng mấy đứa, được không?”

Tiểu Nhất Minh chớp chớp đôi mắt nhỏ, nói với giọng sữa: “Có thể, nhưng đợi chút nữa chú phải ngoan ngoãn, không được chạy lung tung, nhất là phải nghe lời chị Đại Kiều, chú biết chưa?”

Vương Viêm Sinh bị giáo huấn phải nghe lời đầu chảy đầy mồ hôi, cuối cùng vẫn “ngoan ngoãn" gật đầu: “Được.”

Tiểu Nhất Minh vỗ nhẹ vào vai anh nói: “Nghe lời, rồi khi nào về sẽ cho chú kẹo!”

Vương Viêm Sinh: “...”

Hôm nay, rất nhiều người trong đội sản xuất nhìn thấy Vương Viêm Sinh đi cũng đám trẻ con nhà họ Kiều bắt tôm hùm bên dòng sông, trên mặt không những không có chút mất kiên nhẫn nào mà chung đụng với chúng rất hài hòa.

Vương Viêm Sinh quả thực bắt tôm rất giỏi nhưng đáng tiếc Đại Kiều lại gặp may hơn, chỉ cần cô đứng lại ở đây, tôm hùm sẽ bò về phía cô rồi chui vào giỏ tre mà cô ném ra.

“Em Đại Kiều, em thực sự là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngay cả tôm hùm nhìn thấy em cũng sẽ tự động chạy đến!”

An Bình vô cùng hâm mộ, tại sao cậu lại không có loại năng lực này?

Đại Kiều cũng không hiểu tại sao, nhưng khi nhìn thấy một con tôm hùm, nghĩ chút nữa sẽ được ăn thịt, cô cười đến mi mắt cong cong.

Những đứa trẻ từ các gia đình khác trong đội sản xuất cũng đến bắt tôm hùm, nhưng vận may của chúng quá kém so với nhà họ Kiều, hầu hết chúng chỉ chạm vào một vài con, vô cùng ghen tị với nhà họ Kiều.

Sau khi bắt được hai giỏ tôm hùm nhỏ, lũ trẻ nhà họ Kiều hài lòng, tươi cười chạy về nhà.

Đại Kiều xung phong vào bếp làm một nồi tôm hỳm cay cho mọi người ăn, mùi thơm ngào ngạt khiến ai ăn cũng suýt líu cả lưỡi.

Sau bữa trưa, Đại Kiều mang trộm ba cái bánh bao gạo và một nồi tôm hùm nhỏ đến chuồng heo.

Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, Hoắc Trì không khỏi nuốt nước miếng: “Món tôm hùm này là em làm sao?”

Đại Kiều tự hào ưỡn ngực nói: “Tài nấu nướng của em học được từ cha, rất lợi hại!”

Hoắc Trì buồn cười khi nhìn thấy bộ dáng tự tâng bốc bản thân của cô: “Em như vậy là không khiêm tốn. Chẳng lẽ thầy giáo em không dạy các em không được kiêu ngạo tự mãn sao?”

Đại Kiều chớp thật lâu đôi mắt nói: “Nhưng bà của em đã nói em đây là tự tin, không phải tự mãn, hơn nữa em thực sự giỏi, tại sao lại không thể tự khen mình?”

Điều này nghe có vẻ rất có đạo lý, Hoắc Trì lập tức bị nói đến á khẩu.

Sau khi trở về từ chuồng heo, Đại Kiều nhìn thấy thím năm cầm hai cái bánh bao trên tay đang đi về phía trạm y tế.

Cô gọi bà ta, đáng tiếc đối phương không nghe thấy nên đành bỏ cuộc.

Trần Xảo Xảo vừa mở cửa trạm y tế đã bị người bên trong mạnh mẽ kéo vào.

Bà ta sợ hãi hét lên: "Anh làm gì vậy? Nếu bị nhìn thấy thì sẽ không tốt đâu!"

Điền Kiến Minh cúi đầu cắn miệng bà ta, thấp giọng cười nói: "Sợ cái gì, bây giờ ai lại tới trạm y tế?"

Trần Xảo Xảo vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy ngọt ngào: “Trước tiên anh khóa của lại, nếu không đừng chạm vào tôi!”

“Được, tiểu tổ tông của anh, anh đi khóa được chưa?” Điền Kiến Minh lại hôn bà ta một lúc sau đó mới buông ra đi khóa cửa lại.

Sau khi khóa cửa thật kĩ, ông ta xoay người bế Trần Xảo Xảo đi vào phòng nhỏ bên trong.

Một lúc sau trong phòng vang lên tiếng thở dốc đỏ mặt.

Đại Kiều trở về nhà cũ nhà họ Kiều nghe được một tin quan trọng là người chú ba tương lai chuẩn bị đưa bọn họ lên thị trấn chụp ảnh!

Bình Luận (0)
Comment