Được rồi, thành tích này cũng coi như 100 điểm, huống chi trước đó cậu hứa hẹn thi được mỗi môn 40 điểm, nếu có thể thi được 50 điểm, vậy cũng coi như phát huy vượt mức rồi.
Đại Kiều cũng rất thích thứ bánh quẩy này, nhẹ giọng nói: "Ông nội, bà nội, lần này cháu cũng có thể thi được 100 điểm!”
Hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đều cười nhìn bọn trẻ, gật đầu nói: “Được rồi, các cháu đều thi tốt, đặc biệt là Đông Hà, cứ phát huy giống như ngày thường là được, không cần khẩn trương!”
Kiều Đông Hà nghe ông nội và bà nội cổ vũ, trong lòng ấm áp, đang muốn mở miệng đồng ý, liền nghe cha mình nói ——
“Đông Hà, con phải cố gắng, lần này cha có thể ngồi lên xe đạp hay không là nhờ con cả!”
Kiều Đông Hà: “……” Lập tức cảm thấy áp lực gấp bội là thế nào.
Kiều Tú Chi nhìn đứa con trai ngu xuẩn của mình, cạn lời trợn mắt: “Từ giờ trở đi con đừng nói chuyện, ăn xong nhanh chóng xuống ruộng làm việc đi.”
Kiều Chấn Quốc tỏ vẻ vô tội: “Mẹ, trước đó không phải mẹ bảo con đưa mấy đứa Đông Hà đi sao?”
Vì sao lại hủy bỏ tư cách của ông ta, lại còn không cho ông ta nói chuyện, ông ta làm sai cái gì?
Kiều Tú Chi lười để ý đến đứa con trai ngu xuẩn này: “Ít nói nhảm đi, con làm theo lời mẹ nói là được rồi!”
Nếu thật sự để ông ta đưa bọn trẻ đi thi, vậy có lẽ Kiều Đông Hà cũng không cần thi nữa!
——
Xuống ruộng thì xuống ruộng, đi học thì đi học, chờ sau khi trong phòng an tĩnh lại, Trần Xảo Xảo mới tái mặt đi từ trong phòng ra.
Đôi tay bà ta run rẩy, mỗi bước đều như đang đạp trên mây, Kiều Hữu Nhục thấy bà ta đi ra, sủa hai tiếng, bà ta khiếp sợ, đá đổ hết đậu xanh phơi ở sân xuống đất.
Vạn Xuân Cúc nghe được động tĩnh, ôm con gái nhỏ ra, chậc chậc: “Xảo Xảo à, em đang làm cái gì thế? Sàng trúc lớn như vậy cũng có thể đá đổ, em đi đường không mang mắt à?”
Trần Xảo Xảo không tranh luận cùng bà ta, thậm chí không thèm liếc bà ta một cái, cuống quít gạt hết đậu xanh trên mặt đất vào trong sàng trúc, sau đó đứng lên vội vàng chạy ra ngoài.
Vạn Xuân Cúc nhìn bà ta chạy trốn giống như có quỷ đuổi sau lưng, bĩu môi: “Lén lút như vậy, nhất định là làm chuyện không thể để người khác thấy!”
Nói xong, bà ta cúi đầu hôn mặt con gái: “Tiểu Đông Vân, con xem mẹ nói có đúng hay không? Trần Xảo Xảo có phải rất kỳ quái hay không?”
“Phì ——”
Tiểu Đông Vân đáp lại, dùng nước miếng phun lên mặt mẹ mình.
Vạn Xuân Cúc cũng không tức giận, ngược lại cười càng thêm vui vẻ: “Ai da, tâm can bảo bối của mẹ đúng là thông minh, nhỏ như vậy đã có thể nghe hiểu lời mẹ nói, chờ con lớn lên nhất định có thể thi được 100 điểm, còn lợi hại hơn vua nịnh nọt Đại Kiều kia!”
Trần Xảo Xảo chạy ra khỏi nhà họ Kiều, thất hồn lạc phách đi vào phòng y tế, một khắc nhìn thấy Điền Kiến Minh, suýt chút nữa rơi nước mắt xuống.
Chỉ là bởi vì trong trạm y tế còn có người bệnh, bà ta chỉ có thể cứng rắn nuốt nước mắt vào trong.
Thật vất vả chờ đến khi thôn dân đi hết rồi, lúc này bà ta mới đỏ mắt nức nở nói: “Kiến Minh, tôi có lời muốn nói với anh!”
Điền Kiến Minh đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, đầu cũng không thèm ngẩng lên liếc nhìn bà ta một cái: “Chuyện gì? Cô nói đi, nhưng sau này cô vẫn nên gọi tôi là bác sĩ Điền đi, nếu như bị người khác nghe được hiểu lầm thì không tốt, cô nói đúng không?”
Từ sau khi bắt được bà ta tới tay, ông ta liền mất đi hứng thú, huống hồ còn hai tháng nữa ông ta đã phải kết hôn, cho nên ông ta muốn kéo dãn khoảng cách với Trần Xảo Xảo.
Trần Xảo Xảo cảm nhận được sự lãnh đạm của ông ta, trong lòng giống như bị đổ một chậu nước lạnh giữa trời đông giá rét: “Kiến…… Tôi, đã hơn một tháng tôi không có cái kia.”
Điền Kiến Minh nhất thời chưa hiểu: “Không có cái gì?”
Trần Xảo Xảo thấy ông ta từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn mình, trong lòng càng thêm ủy khuất, nước mắt “Tách” một tiếng liền chảy xuống: “Là thứ của phụ nữ kia, tôi... tôi có lẽ đã mang thai!”
“Phanh” một tiếng!
Cốc tráng men trong tay Điền Kiến Minh rơi xuống đất, nước tràn ra, làm ướt toàn bộ giày của ông ta.
Ông ta rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn bà ta, trừng lớn mắt, giống như gặp quỷ: "Vừa rồi cô nói cái gì? Đồng chí Trần, loại chuyện này cũng không thể lấy ra nói đùa!”
Trần Xảo Xảo nắm chặt tay: “Tôi không nói đùa, cái kia của tôi đã một tháng rưỡi chưa tới!”
Kinh nguyệt của bà ta vẫn luôn rất đều, lần này từ ngày đầu tiên bị chậm, trong lòng bà ta đã cực kỳ bất an, vẫn luôn hy vọng chỉ là thân thể xảy ra vấn đề mới chậm, nhưng hiện giờ đã chậm nửa tháng, bà ta cũng không có cách tiếp tục lừa mình dối người!
Sắc mặt Điền Kiến Minh rốt cuộc cũng có biến hóa: “Cô…… Cô xác định đứa bé kia là của tôi?”
Bọn họ cũng chỉ lên giường ba bốn lần, hơn nữa mỗi lần ông ta đều rất cẩn thận bắn ở bên ngoài, theo đạo lý mà nói hẳn là sẽ không mang thai mới đúng.
“Bốp!”