Mẹ nó, không trách lúc trước Kiều Hồng Hà muốn ly hôn với ông ta, bà ta quả thực đã nhặt rác rưởi Kiều Hồng Hà không cần!
Từ Quế Anh bị bóp cổ đến sắc mặt trắng bệch, hai chân đá loạn.
Ông chủ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Làm gì vậy? Vị đồng chí này, nếu cậu còn không buông tay, lát nữa sẽ có án mạng đấy!”
Kiều Hồng Hà cũng sợ xảy ra chuyện, nhanh chạy tới kéo tay Vương Viêm Sinh, lắc đầu nói: “Được rồi, không đáng bẩn tay vì loại người này!”
Lúc này Vương Viêm Sinh mới ném Từ Quế Anh xuống mặt đất, nhìn xuống bà ta từ trên cao nói: “Hồng Hà hiện tại là vị hôn thê của tôi, nếu sau này các người còn dám quấn lấy cô ấy, hoặc là nói bậy về cô ấy, tốt nhất đừng để tôi nghe thấy, nếu không lần sau cô chắc chắn sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!"
Từ Quế Anh chính là loại người hiếp yếu sợ mạnh, sợ tới mức liên tục lắc đầu, vừa ho khan vừa run rẩy nói: “Không dám, tôi cũng không dám nữa!”
Vương Viêm Sinh ngẩng đầu nhìn về phía kẻ vô dụng Triệu Giải Phóng bên cạnh, nói: “Anh cũng nhớ kỹ cho tôi, tuy anh là cha ruột của Tiểu Nhất Minh, nhưng trước khi Tiểu Nhất Minh 18 tuổi, không được đi quấy rầy hai mẹ con bọn họ, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Triệu các người không thể sống được ở đội sản xuất Hồng Phong! Anh tốt nhất đừng nghi ngờ lời nói của tôi, tôi có năng lực này, nói được nhất định làm được!”
Mặt Triệu Giải Phóng lúc đỏ lúc trắng, hai tay siết chặt, bởi vì dùng sức mà mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Ông ta muốn nói dựa vào cái gì, cho dù ông ta đã ly hôn với Hồng Hà, nhưng Tiểu Nhất Minh là con ông ta, dựa vào cái gì mà ông ta không thể đi thăm nó?
Nhưng người đàn ông này đứng ở đó, giống như núi cao, khí thế ép tới khiến ông ta không thở nổi, ông ta muốn nói rất nhiều, nhưng nửa chữ cũng không thể thốt ra.
Từ Quế Anh bò dậy từ trên mặt đất, phun một ngụm nước miệng lên mặt Triệu Giải Phóng: “Tên vô dụng, tôi phải ly hôn với ông!”
Nói xong bà ta xoay người đi ra khỏi quán chụp ảnh.
Trên mặt Triệu Giải Phóng dính nước miếng, đỏ mặt nhìn Kiều Hồng Hà, người sau ngoảnh đầu đi, hiển nhiên là ngay cả nói chuyện với ông ta cũng khinh thường.
Cuối cùng ông ta giơ tay lau nước miếng trên mặt, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Giải Phóng đi rồi, Kiều Hồng Hà nói: “Xin lỗi, vừa rồi em không nên nghi ngờ anh.”
Vương Viêm Sinh cúi đầu nhìn bà: “Anh đã nói rồi, sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em, em phải tin anh."
Kiều Hồng Hà gật đầu: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Chụp ảnh xong, bọn họ qua Cung Tiêu Xã mua đồ, lại ghé xưởng thực phẩm chào hỏi Kiều Chấn Quân, sau đó mới ngồi xe quay về đội sản xuất.
Ngày hôm sau, Vương Viêm Sinh chuẩn bị quay về chỗ bộ đội.
Thời tiết càng ngày càng nóng, chớp mắt đã tới ngày thi tốt nghiệp tiểu học.
Ngay lúc này, Trần Xảo Xảo phát hiện kinh nguyệt của mình đã hơn một tháng chưa tới.
Đang là tháng sáu, đúng là vụ đông thu hoạch lúa mì, các đại đội sản xuất vội vàng thu hoạch gấp lúa mì.
Tháng sáu đến tám tháng, là thời điểm nóng nhất hàng năm, nhưng dù nóng cũng phải làm việc, người trong đội sản xuất mỗi ngày đứng dưới mặt trời nóng bỏng đi sớm về trễ, thời buổi này còn chưa có máy gặt liên hợp, thu hoạch gấp chỉ có thể dựa vào lưỡi hái của mỗi người.
Sau khi thu hoạch xong lúa mì mùa đông cũng không nhàn rỗi, cần giành giật từng giây chuyển đến kho hàng, nếu không một khi bị mưa vào, vậy hơn nửa năm bận rộn đều uổng phí.
Nhìn thấy người trong nhà lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được gầy đi, Đại Kiều rất đau lòng, mỗi ngày đều thả Ngọc Châu vào trong nước, hoặc là làm thành đồ ăn cho mọi người ăn.
Mặt khác, mỗi ngày cô đều cố ý lấy một phần Ngọc Châu cho chị họ Kiều Đông Hà dùng, hai ngày nay chị họ phải tới trấn trên tham gia thi tốt nghiệp tiểu học, mỗi ngày đều học đến khuya mới ngủ, sợ mình không thi đậu cấp hai.
Ngày 15 tháng 6, trường tiểu học toàn huyện bắt đầu thi cuối kỳ, ngày thi tốt nghiệp tiểu học cũng là hôm nay.
Hôm nay, hai người Tiết Xuyên và Kiều Tú Chi dậy từ sáng sớm, chuẩn bị cho cháu trai cháu gái mỗi người hai quả trứng gà, thêm một cái bánh quẩy, hy vọng mỗi người đều có thể thi được 100 điểm.
Bánh quẩy không no bụng lại phí dầu ăn, trong nhà thường không làm nhưng hai người Tiết Xuyên và Kiều Tú Chi vì để bọn trẻ vui vẻ, cũng vì để may mắn, trời còn chưa sáng đã dậy ủ bột.
Quả nhiên, mấy đứa bé thấy bánh quẩy đều cảm thấy mới lạ và vui vẻ, cắn một miệng, vừa giòn vừa thơm, cực kỳ thơm!
An Bình ăn đến thơm nức cả miệng: “Ông nội, bà nội, thật sự ăn quá ngon, cháu cảm thấy ăn mấy thứ này, cháu nhất định có thể thi được 100 điểm!”
Kiều Đông Anh không chút nể tình mà bóc mẽ cậu: “Bớt khoác lác đi, lấy trình độ của em còn muốn thi được 100 điểm sao!”
An Bình cười nói: “Sao lại không thể? Tổng điểm hai môn toán học và ngữ văn là 100 điểm, em cảm thấy em liều một lần nhất định không thành vấn đề!”
Mọi người: “……”