“Sau khi trở về nó có thể ly hôn với cô hay không, muốn xử lý như thế nào, tôi đều sẽ không can thiệp.” Kiều Tú Chi tiếp tục nói.
Nhưng lời này cũng không an ủi được Trần Xảo Xảo, ngược lại càng làm tâm bà ta như tro tàn.
Bà ta bò dậy từ trên giường, dập đầu nói: “Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ giúp con lần này đi, cầu xin mẹ đừng nói chuyện này cho Chấn Dân, con không muốn ly hôn……Hu hu hu……”
Người kiên cường sĩ diện như Kiều Chấn Dân, nếu biết bà ta làm ra chuyện như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua!
Kiều Tú Chi trầm mặt nói: “Lúc cô làm ra chuyện như vậy, nên nghĩ đến kết quả hôm nay, cô chết tâm đi, trừ phi đầu tôi úng nước, nếu không tôi tuyệt đối không giấu giếm giúp cô!”
Cả người Trần Xảo Xảo đều tuyệt vọng.
Bà ta vừa khóc vừa cười, trong lòng bùng cháy hận ý: “Chuyện này có thể trách con sao? Con cũng muốn sống tốt cùng Chấn Dân, nhưng anh ta một mình chạy tới huyện thành, cho dù con cầu xin thế nào cũng không đồng ý cùng mang con đi!”
Nếu lúc trước ông ta mang mình lên huyện thành, bà ta sẽ không quen Điền Kiến Minh, cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với ông ta, cho nên nói đến cùng, bà ta cũng là bị ép buộc!
Kiều Tú Chi nghe được lời này, suýt chút nữa bị ghê tởm nôn ra: “Nếu cô cảm thấy mình không sai, vậy sao phải quỳ xuống cầu xin tôi? Tôi đoán cha đứa trẻ hẳn là bác sĩ Điền phòng y tế?”
Nhìn thấy mẹ chồng một câu đã nói trúng, cả người Trần Xảo Xảo ngơ ngẩn, ngay sau đó lại tuyệt vọng khóc rống lên: “Lúc trước là mẹ hỏi con muốn tới phòng y tế học tập không, nếu mẹ không hỏi con, con vẫn sẽ luôn ở chuồng heo, con sẽ……”
Kiều Tú Chi bị bà ta làm cho tức đến bật cười: “Theo như lời cô nói, tất cả trai lẫn gái cùng làm việc dưới ruộng hẳn nên cùng nhau ngoại tình mới đúng, sao mà toàn bộ đội sản xuất cũng chỉ có mình cô vụng trộm?”
Bà quả thực thất vọng tột đỉnh với đứa con dâu nhỏ này, chuyện tới hiện giờ, nó không chỉ không có một tia sám hối, ngược lại còn cảm thấy là những người khác hại nó biến thành như vậy!
Bà đột nhiên rất hối hận lúc trước không nên khuyên bảo thằng năm cho Trần Xảo Xảo một cơ hội, nếu để bọn họ ly hôn ngay khi Tiểu Uyển Nhi mất tích, cũng sẽ không phát sinh chuyện như hôm nay.
Trần Xảo Xảo không nghe vào cái gì, bà ta hận Kiều Chấn Dân không mang mình lên huyện thành, hận Kiều Tú Chi để mình đi chuồng heo làm việc, thậm chí bà ta còn hận lên Đại Kiều!
Nếu không phải Đại Kiều làm bàn tỏi hương đậu nành kia, bà ta sẽ không nôn mửa, như vậy mẹ chồng cũng sẽ không nghi ngờ bà ta!
Tóm lại, ngàn sai vạn sai đều là những người khác sai, Trần Xảo Xảo bà ta là vô tội nhất, giống một đóa bạch liên hoa độc lập.
Kiều Tú Chi bị ghê tởm muốn chết, xoay người muốn đi, nhưng ngay lúc này, Trần Xảo Xảo lại lần nữa bùng nổ!
Bà ta ném chén sứ bên cạnh xuống đất, sau đó nhặt một mảnh sứ vỡ, kề vào cổ mình nói: “Mẹ, nếu hôm nay mẹ không đồng ý, con sẽ chết cho mẹ xem!”
Bà ta không thể ly hôn với Kiều Chấn Dân!
Một khi ly hôn, đứa bé trong bụng bà ta phải làm sao bây giờ? Thanh danh bà ta làm sao bây giờ? Người nhà mẹ đẻ nhất định sẽ không thu nhận bà ta!
Cho nên cùng với bị ly hôn, sau đó đối mặt với nước miếng của mọi người, chi bằng hiện tại bà ta chết sạch sẽ!
Kiều Tú Chi lạnh nhạt nhìn bà ta nói: “Cô đừng nhúc nhích!”
Trần Xảo Xảo nghe vậy, đôi mắt như tro tàn lập tức sáng lên: “Mẹ, con thật sự biết sai rồi, chỉ cần mẹ giúp con giấu giếm lần này, con bảo đảm sau này nhất định an ổn sống cùng Chấn Dân!”
Kiều Tú Chi cong khóe miệng nói: “Tôi kêu cô đừng lộn xộn, là để cô đừng chết nhanh như vậy, hiện tại tôi đi gọi bác sĩ y tá qua đây, cùng chứng kiến cô tử vong, miễn cho đến lúc đó chết không đối chứng, còn tưởng rằng là tôi bức tử cô!”
Trần Xảo Xảo: “……”
Kiều Tú Chi không bao giờ để ý bà ta, xoay người đi ra ngoài kêu y tá tới.
Mảnh sứ trong tay Trần Xảo Xảo rơi trên mặt đất vỡ thành hai nửa, giống trái tim bà ta.
Bà ta bụm mặt lại lần nữa khóc rống lên.
——
Sau khi người nhà họ Kiều biết Trần Xảo Xảo vụng trộm, đều kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.
Trần Xảo Xảo tính tình lãnh đạm, đối với người nhà họ Kiều, dù là đối với con gái ruột bà ta Tiểu Uyển Nhi, cũng không có quá nhiều cảm tình, nhưng người có mắt đều nhìn ra được bà ta có bao nhiêu để ý Kiều Chấn Dân.