An Bình bên này đã hái xong hoa hòe, chạy đến trước mặt Đại Kiều nói: “Em gái Đại Kiều, đợi lát nữa em làm trứng gà cuốn hoa hòe cho anh được không?”
Mấy ngày hôm trước, em gái Đại Kiều làm hai bàn trứng gà cuốn hoa hòe cho mọi người ăn, hương vị đến tận bây giờ khi cậu nhớ đến cũng phải chảy nước miếng, thật sự ăn quá ngon!
Đại Kiều nhẹ giọng nói: “Anh họ, hôm nay không làm trứng gà cuốn hoa hòe, hôm nay chúng ta thử cách ăn khác một chút một chút —— hoa hòe chưng.”
An Bình nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được, chỉ cần là em gái Đại Kiều làm, cái gì anh cũng ăn!”
Kiều Đông Anh đi tới, cười nhạo cậu: “Em gái Đại Kiều làm phân em ăn hay không?”
An Bình tức giận đến giậm chân nói: “Chị hai, sao chị lại càng ngày càng ghê tởm như thế! Đồ ăn ngon như vậy, chị lại cứ phải liên hệ với phân, với nước tiểu, lát nữa đừng ăn!”
Kiều Đông Anh nhún vai nói: “Đương nhiên không có khả năng không ăn.”
Nói xong lời này, cô ấy quay đầu nhìn chú năm chỉ cần con gái là đủ, trong lòng yên lặng thắp nến cho ông.
Đám người Đại Kiều còn không vụng trộm với người khác là chuyện gì, nhưng Kiều Đông Anh trưởng thành sớm, mấy năm trước đã biết đây là có ý gì, trong lòng cô ấy thực sự cảm thấy tức giận bất bình cho chú năm.
Kiều Chấn Dân quay đầu, vừa lúc bắt gặp biểu tình trên mặt cháu gái, ngẩn ra một chút, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu.
Rất nhanh, ông đã biết vì sao cháu gái lại nhìn mình bằng ánh mắt đồng tình.
——
Trần Xảo Xảo nhìn thấy chồng mình mặt xanh mét vọt vào, bà ta liền biết mình xong đời rồi: “Chấn Dân…… Ưm……”
Bà ta vừa mới kêu tên ông, cổ đã bị bóp lấy!
Trán Kiều Chấn Dân nổi gân xanh: “Trần Xảo Xảo, tôi rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với cô? Nếu cô không muốn ở cùng tôi, cô trực tiếp nói là được, vì sao lại để mọi chuyện thành ra thế này!”
Bị người phụ nữ của mình đội nón xanh, này đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là chuyện không cách nào tha thứ!
Trần Xảo Xảo hô hấp khó khăn, sắc mặt tím tái, không ngừng dùng tay đấm ông: “Khụ khụ…… Anh…… Bỏ…… Ra……”
Bởi vì thiếu oxy, bà ta bị bóp cổ đến hai mắt trắng dã, ngay khi bà ta cho rằng hôm nay mình chết chắc, Kiều Chấn Dân buông tay đẩy bà ta ra.
Bà ta ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt “Tách” một tiếng rơi xuống.
Lồng ngực Kiều Chấn Dân kịch liệt phập phồng, nhìn xuống bà ta từ trên cao, hơn nửa ngày mới nhả mấy chữ từ kẽ răng: “Ngày mai chúng ta đi ly hôn!”
Không giống với hai người Kiều Chấn Dân và Kiều Hồng Hà, Kiều Chấn Dân và Trần Xảo Xảo đã lấy giấy đăng ký kết hôn, muốn ly hôn phải đi theo trình tự.
Trần Xảo Xảo lộc cộc bò dậy từ trên mặt đất, nắm lấy cánh tay ông khóc ròng: “Chấn Dân, em không ly hôn! Em không muốn ly hôn với anh, em yêu anh!”
Kiều Chấn Dân ném cánh tay bà ta ra cười lạnh nói: “Yêu tôi? Yêu như thế nào? Dùng thân thể đã bị người đàn ông khác chạm qua của cô đi yêu tôi sao?! Cô tỉnh táo lại đi, cô không cảm thấy ghê tởm, nhưng tôi còn chê cô bẩn đấy!”
Huyết sắc trên mặt Trần Xảo Xảo nhanh chóng rút đi, sau đó lùi lại hai bước, ngã ngồi ở trên giường đất phía sau.
Bà ta cũng không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng này.
Ngay từ đầu, trước nay bà ta đều không nghĩ sẽ làm chuyện có lỗi với ông, nhưng mỗi lần ông trở về, bà ta đau khổ cầu xin ông mang mình lên huyện thành, lại bị ông cự tuyệt.
Trong lòng bà ta cực kỳ khó chịu, là Điền Kiến Minh vẫn luôn ở bên bà ta, nói đùa dỗ bà ta vui vẻ, dùng thơ ca ca ngợi mỹ mạo của bà ta, mỗi một lần thấy ông ta dùng ánh mắt thâm tình đưa tình nhìn mìn, trái tim bà ta đều không nhịn được mà rung động.
Dần dần, bà ta liền lạc lối, bà ta yêu Điền Kiến Minh, bà ta thích ông ta dịu dàng săn sóc, thích trong mắt ông ta chỉ có một mình mình, càng thích thân hình mạnh mẽ có lực của ông ta……
Bà ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, cần người đàn ông quan tâm và che chở, Điền Kiến Minh coi bà ta như bảo bối trong lòng bàn tay, sao bà ta có thể không cảm động?
Yêu Điền Kiến Minh, là chuyện ngoài ý muốn, là bà ta cầm lòng không đậu!
Nhưng chuyện này không có nghĩa là bà ta không yêu Kiều Chấn Dân, trước nay bà ta đều không nghĩ tới muốn ly hôn với ông!
“Chấn Dân, em thật sự biết sai rồi, anh tha thứ cho em lần này đi, em thật sự yêu anh, em bảo đảm sẽ quên người đàn ông kia, sau này sống tốt với anh!”
Kiều Chấn Dân lạnh nhạt nhìn bà ta: “Lần trước khi Tiểu Uyển Nhi mất tích, cô cũng nói qua sau này sẽ yêu con bé, sống tốt với cô, nhưng giờ thì sao? Cô đừng nói gì nữa, vì Tiểu Uyển Nhi, tôi giữ lại chút mặt mũi cho cô, không nói ra những chuyện cô đã làm, nhưng trước khi Tiểu Uyển Nhi lớn lên, cô không thể qua đây thăm con bé! Nhưng mà, tôi nghĩ cô cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Nói xong, ông không hề để ý tới bà ta, xoay người lạnh lùng đi ra ngoài.
Sắc mặt Trần Xảo Xảo trắng bệch, cả người mềm nhũn, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, phảng phất giống như sức lực toàn thân đều bị rút ra.