Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329. Em Có Thấy Em Đẹp Không?

Chương 329. Em có thấy em đẹp không? Chương 329. Em có thấy em đẹp không?

Từ nơi này đến Thượng Hải, trằn trọc ngồi xe cần bảy ngày bảy đêm, nói cách khác, Phương Tiểu Quyên vừa đi, rất có thể sau này cũng sẽ không quay về.

Lâm Tuệ nhìn thoáng qua Đại Kiều đang ăn vui vẻ, châm chước một chút mới nói: “Đại Kiều, chuyện mẹ con muốn tái giá, con biết chưa?”

Đại Kiều chớp hàng lông mi dài một chút, khẽ gật đầu nói: “Đã biết.”

Lâm Tuệ bỏ chén sứ xuống, nhẹ giọng nói: “Con có muốn…… Đi gặp bà ấy? Nếu con muốn đi, mẹ đi cùng con.”

Trước đó mẹ có nói qua với bà ấy, kêu bà ấy đừng để Đại Kiều tiếp xúc thân thiết với mẹ ruột, sợ con trẻ tiếp xúc quá nhiều sẽ không thân với mình, kết quả lại uổng phí tâm tư.

Bà ấy từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định giao quyền lựa chọn cho Đại Kiều.

Đại Kiều cúi đầu nhìn thạch hoa đông lạnh trong suốt trong chén, trầm mặc một hồi rồi lắc đầu nói: “Không đi.”

Trước kia cô vẫn luôn không rõ sao mẹ ruột không thích cô, dù cô lấy lòng cỡ nào bà ta cũng không để ý, khi đó cô rất thương tâm, rất khổ sở, nhưng hiện tại cô không còn khổ sở.

Cô có ông bà nội tốt nhất, có cha mẹ yêu thương, còn có nhiều anh chị em thích cô như vậy, cho nên mẹ ruột có thích cô hay không, đã không có quan hệ,cô cũng không cần.

Không đi thì không đi, ai biết đi gặp có thể bị mắng một trận hay không?

Lâm Tuệ duỗi tay xoa đầu nhỏ xù xù của cô, dịu dàng nói: “Tóc con càng ngày càng dài, con lấy lược qua đây, mẹ tết tóc con rết cho con.”

Đại Kiều lập tức tỉnh táo lại, buông chén sứ xuống, chạy “Thịch thịch thịch” tới trong phòng lấy lược qua đây.

Sau khi tết bím tóc xong, Đại Kiều bưng thạch hoa đông lạnh đi tìm anh trai Hoắc Trì.

Lần trước Vương Viêm Sinh đưa ra ý kiến sửa lại phân loại thảo dược, toàn bộ đội sản xuất chỉ có tám hộ sửa theo, rất nhiều người đều bảo trì thái độ quan sát.

Tuy rằng người sửa lại không nhiều lắm, nhưng cuộc sống của nhà họ Hoắc cũng nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều, hiện tại không chỉ có Hoắc Trì có thể tùy ý đi lại ở đội sản xuất, ngay cả hai người Hoắc Hoa Thanh và Đái Thục Phương cũng được cho phép.

Thái độ của những nhà thôn dân sửa lại cũng khách khí với nhà họ hơn trước kia rất nhiều, trong nhà có đồ ăn dư thừa, ngẫu nhiên còn trộm đưa cho nhà bọn họ ăn, người nhà họ Hoắc đối với biến hóa tràn ngập cảm kích.

Đi vào ruộng phần trăm, Đại Kiều gọi Hoắc Kỳ đang ngồi xổm trong đất nhấc mông xem xét cây cẩu kỷ: “Anh Hoắc Trì, em mang đồ ăn cho anh, anh mau lên đây.”

Sau khi thương lượng, Hoắc Hoa Thanh kiến nghị thôn dân trồng cẩu kỷ.

Cả thân cẩu kỷ đều hữu dụng, không chỉ có lá cây có thể làm thành đồ ăn để ăn, thân cẩu kỷ càng là thảo dược hữu dụng, vỏ ngoài có thể làm thuốc khỏi ho, hạt giống dầu để chế tác thành dầu bôi trơn hoặc là dùng làm dầu ăn, thật là một hòn đá trúng mấy con chim.

Chỉ là bọn họ quyết định có chút muộn, bỏ lỡ thời gian nảy mầm mùa xuân tốt nhất, trong khoảng thời gian này, sau khi bọn họ gieo hạt giống xuống, nhà họ Hoắc gần như đặt toàn bộ tâm tư trên mặt này.

Cũng may vận may của bọn họ không tồi, hạt giống gieo giống đều lần lượt nảy mầm, hiện giờ lớn thành cây non cao hơn bàn tay, chỉ là vẫn rất yếu ớt, cho nên mỗi ngày Hoắc Trì đều qua đây.

Đại Kiều nhìn cây non xanh mượt trên đất phần trăm, miệng nhỏ nhe răng.

Cô không có nói cho bất kỳ ai, cô đã từng dùng nước Ngọc Châu tưới cho hạt giống, cho nên hạt giống mới có thể nảy mầm nhanh như vậy, sức sống cũng cao như vậy.

Hoắc Trì nghe thấy tiếng Đại Kiều, nhanh chóng phủi bùn đấy trên người nói: “Thời tiết nóng như vậy, em không cần chạy loạn khắp nơi, nếu bị đen thì đừng khóc!”

Đại Kiều lấy một chén thạch hoa đông lạnh từ trong rổ ra, hừ lạnh một tiếng: “Anh mới khóc nhè, anh xem em phơi nắng đều không đen!”

Hoắc Trì nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, giống trứng gà lột vỏ, rất nhiều người trong mùa hè đều sẽ đen đi, nhưng cô lại không chút thay đổi.

“Ừm, em thật sự phơi không đen,” Cậu gật đầu, sau đó lại chú ý tới kiểu tóc mới của cô, “Em mới đổi kiểu tóc mới sao?”

Đại Kiều lắc lư đầu nhỏ nói: “Đúng vậy, mẹ tết tóc cho em, anh Hoắc Trì, anh cảm thấy em như vậy đẹp không? Em cảm thấy em rất đẹp!”

“Phụt ——”

“Em gái Đại Kiều, em xấu như vậy sao có thể thấy đẹp?” Kiều Đông Anh không biết chui ra từ nơi nào, nhe răng cười nói.

Đại Kiều chu môi nhỏ hồng hồng: “Nhưng em rất đẹp, ông bà nội đều nói em là đẹp nhất, anh Hoắc Trì, anh nói em có đẹp hay không?”

Hoắc Trì thấy dáng vẻ xấu xí này của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng lại không đành lòng khiến cô thất vọng: “Phải, cũng không tệ lắm.”

Kiều Đông Anh nghe vậy, âm thầm trợn mắt.

Chính vì những người này luôn không có điểm mấu chốt sủng em gái Đại Kiều, mới có thể khiến cô trở nên xấu như vậy!

An Bình cũng qua đây, trong tay hộp quả quýt đựng không ít ve sầu: “Em gái Đại Kiều, thì ra em ở đây, có muốn cùng đi bắt ve với anh không?”

Đại Kiều lắc đầu: “Em còn phải trở về dạy các em trai, em gái học tập, đúng rồi, anh họ, anh đã nhiều ngày không qua đây học, sắp tới khai giảng nếu thành tích của anh giảm sút, bác cả sẽ đánh anh đến môn nở hoa!”

An Bình gãi đầu nói: “Không phải anh bận bắt ve sao? Em gái Đại Kiều, không phải lần trước em nói ve sầu muối tiêu càng ngon hơn ve sầu trộn rau sao? Hôm nay anh bắt rất nhiều ve sầu, quay về em lại làm cho anh nhé, đi mà đi mà!”

Đối với An Bình mà nói, chỉ cần có thể ăn ngon, cho dù bị đánh một trận cũng được!

Bình Luận (0)
Comment