Đại Kiều giương khuôn mặt nhỏ trắng nõn nói: “Được, nhưng từ mai anh phải đi tìm em học bài, đã biết chưa? Nếu anh còn không đi, em sẽ không khách khí!”
An Bình nhớ tới em gái Đại Kiều không khách khí, cả người run run một chút, nhanh chóng gật đầu nói: “Được được được, ngày mai anh liền qua học bù, làm ơn khách khí với anh một chút!”
Kiều Đông Anh thấy dáng vẻ không có tiền đồ của em trai, lại nhịn không được trợn mắt.
——
Nhà họ Kiều bên này không bởi vì Kiều Chấn Dân ly hôn mà chịu ảnh hưởng, Kiều Chấn Quân lại bởi vậy mà xui xẻo.
Hôm nay giữa trưa, ông bị xưởng trưởng gọi vào văn phòng.
Kiều Chấn Quân có chút thấp thỏm bất an, ông tới trong xưởng đã sắp hai tháng, nhưng xưởng trưởng chưa từng gặp riêng ông, lần này sao lại kêu ông tới văn phòng.
Ông gõ cửa văn phòng, thanh âm trầm thấp của xưởng trưởng vang lên từ bên trong: “Vào đi.”
Kiều Chấn Quân đi vào, xoa tay nói: “Xưởng trưởng, ngài gọi tôi qua đây có chuyện gì muốn phân phó sao?”
Xưởng trưởng Nhiếp nhìn ông một cái, lắc đầu, sau đó lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, đẩy qua nói: “Đây là tiền lương tháng này, còn thêm nửa tháng bồi thường, cậu cầm trở quay về thu dọn một chút, ngày mai không cần đi làm nữa!”
Kiều Chấn Quân như sấm đánh giữa trời: “Xưởng trưởng, tôi, tôi có thể hỏi vì sao không?”
Ông biết mình không đủ thông minh, miệng cũng không đủ ngọt, cho nên trong khoảng thời gian này, ông nỗ lực hơn bất kỳ ai, mọi người không thích trực đêm, ông liền chủ động đi, đồng nghiệp có yêu cầu gì, ông đều sẽ cố gắng hỗ trợ.
Ông không dám nói mình là công nhân tốt nhất, nhưng ông xác định mình chưa từng phạm bất kỳ sai lầm gì, cũng không có mâu thuẫn với đồng nghiệp khác, cho nên ông không rõ vì sao không cho ông đi làm.
Xưởng trưởng Nhiếp thở dài nói: “Việc này không phải do cậu sai, là nhà cậu đắc tội với người không nên đắc tội, tôi cũng là bị buộc bất đắc dĩ, tóm lại cậu cầm tiền lương đi thôi, chuyện khác không cần hỏi nhiều, sau khi trở về, kêu người nhà của cậu cũng không cần nói lung tung, đi thôi.”
Xưởng trưởng Nhiếp nói xong xua xua tay, như vậy nói rõ là không muốn nhiều lời.
Kiều Chấn Quân không hiểu ra sao, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng trong nhà xảy ra chuyện, ông cầm phong thư, cúi mình chào xưởng trưởng, sau đó vội vã rời đi.
Bởi vì trong xưởng một tháng chỉ nghỉ hai ngày, từ lần trước ông trở về đã hơn nửa tháng, ông thật sự không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, ông phải lập tức trở về!
Hai bảo vệ cửa biết ông bị sa thải, đều rất kinh ngạc.
“Đang làm rất tốt, sao lại không để cậu làm nữa?” Bảo vệ khá lớn tuổi hỏi.
Một bảo vệ họ Ngô khác cũng gật đầu: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cậu nói với chúng tôi xem, xem chúng tôi có thể giúp hay không!”
Kiều Chấn Quân làm người thành thật chịu khó, không có ý xấu, có đôi khi nhà bọn họ có việc gấp cần thay ca, ông cũng chưa từng có câu oán hận.
Cùng làm việc với người như vậy thật sự quá bớt lo, nếu đổi người khác, chưa chắc đã dễ ở chung như vậy!
Kiều Chấn Quân thở dài: “Xưởng trưởng nói nhà tôi đắc tội người khác, hai người cũng đừng hỏi nhiều, nếu lại có người hỏi đến tôi, hai người nói không thân với tôi là được, miễn cho liên luỵ!”
Hai người nghe được lời này, đều không khỏi trầm mặc.
Bọn họ có tâm giúp Kiều Chấn Quân nói chuyện, nhưng nhà bọn họ đều là người thường, một nhà già trẻ đều dựa vào phần tiền lương này của bọn họ để sống qua, cho nên bọn họ không thể mất công việc này.
Kiều Chấn Quân không trách bọn họ, đổi lại nếu ông gặp được chuyện như vậy, cũng sẽ lựa chọn xu lợi tị hại.
Ông nhanh chóng thu dọn, trưa hôm đó liền chạy lấy người.
Tuy rằng biết xưởng trưởng có lẽ sẽ nói chuyện của ông với nhà họ Thẩm, nhưng ông vẫn quyết định đến nhà họ Thẩm một chuyến rồi đi.
Ông cụ Thẩm biết việc này, đập bàn vang bang bang: “Người nào kiêu ngạo như vậy, chờ đấy, để tôi gọi điện thoại qua hỏi rõ ràng!”
Kiều Chấn Quân vội nói không cần.
Ông qua đây không phải muốn nhà họ Thẩm ra mặt, ông cảm thấy công việc này là nhà họ Thẩm giúp ông tìm tới, hiện tại cho dù bị sa thải, ông cũng nên chào hỏi đối phương một câu.
Nhưng ông cụ Thẩm nổi giận, ai cũng không ngăn được.
Xưởng trưởng Nhiếp là vãn bối của ông cụ Thẩm, nhận được điện thoại, trong lòng âm thầm phát khổ, mắng Kiều Chấn Quân một lần, sau đó mới nói rõ mọi chuyện.
Cuối cùng còn nói: “Chú tư Thẩm, cháu biết nhà họ Kiều có ân với chú, nhưng việc này liên lụy đến Ủy Ban Cách Mạng bên kia, mọi người vẫn là thôi đi.”
Cúp điện thoại, sắc mặt ông cụ Thẩm rất khó coi, tức giận đến thở dốc.
Bà cụ Thẩm nghe được động tĩnh qua đây, mắng ông ấy: “Bác sĩ kêu ông phải tâm bình khí hòa, ông tức thành như vậy, là còn muốn vào bệnh viện nằm sao?”
Ông cụ Thẩm gõ quải trượng đến bang bang: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!”
Kiều Chấn Quân càng thêm đứng ngồi không yên, sớm biết vậy ông đã không tới.
Sau khi bà cụ Thẩm biết mọi chuyện, thở dài: “Những người này sớm hay muộn đều sẽ bị báo ứng! Cháu trai nhà họ Kiều, quay về nói với người nhà đi, kêu bọn họ không cần cứng đối cứng với những người đó!”
“Được, cháu về nhà, thật sự xin lỗi, cháu thêm phiền toái cho hai người rồi!”
Kiều Chấn Quân biết trong nhà đắc tội người Ủy Ban Cách Mạng, sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, hận không thể lập tức mọc cánh bay về, một mặt lo lắng sẽ liên lụy nhà họ Thẩm, trong lòng rất là băn khoăn.