Hiện tại bà ta muốn mang Đại Kiều đi, nhất định không phải là muốn mang cô vào thành phố hưởng phúc, bà ta rốt cuộc muốn làm gì?
Phương Tiểu Quyên nói: “Cô đừng kích động vội! Trước kia là tôi hơi nghiêm khắc với đứa bé Đại Kiều kia một chút, hiện giờ tôi đã tỉnh lại, làm mẹ ruột của con bé, tôi muốn đền bù cho nó, muốn mang nó vào thành phố cùng hưởng phúc.”
Mặt Lâm Tuệ nghẹn đến đỏ bừng: “Cô đừng có mà mơ, Đại Kiều tuyệt đối sẽ không đi theo cô!”
Lời Phương Tiểu Quyên nói, một chữ bà ấy cũng không tin!
Phương Tiểu Quyên nhíu mày nói: “Lâm Tuệ, làm người không thể quá ích kỷ, Đại Kiều y ở nông thôn với mấy người có thể có tương lai gì đáng nói? Nhưng tôi thì khác, tôi có thể mang con bé lên hành phố lớn, cho nó mặc quần áo đẹp nhất, cho nó học trường tốt nhất, tương lai tìm một con cháu cán bộ cấp cao ở trong thành phố cho con bé, đời này nó cũng không cần suy nghĩ!”
Phương Tiểu Quyên sẽ suy nghĩ cho Đại Kiều?
Chuyện này hiếm lạ như mặt trời mọc ở đằng tây vậy!
Bà ta càng nói, trong lòng Lâm Tuệ càng cảnh giác, cảm thấy bà ta nhất định có âm mưu, dù như nào bà ấy cũng không thể để bà ta mang Đại Kiều đi.
Bà ấy đỡ bụng muốn chạy qua từ bên người Phương Tiểu Quyên, sau đó sớm nói việc này cho cha mẹ chồng, để bọn họ phòng bị Phương Tiểu Quyên.
Phương Tiểu Quyên thấy bà ấy định bỏ đi, theo bản năng duỗi tay giữ chặt cánh tay của bà ấy, giữ lại một cái, Lâm Tuệ không đứng vững, trượt chân ngã ngồi trên mặt đất.
Lâm Tuệ “Ai da” một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Người đâu, giết người rồi!”
Phương Tiểu Quyên ngơ ngẩn, bà ta thật sự không có ý muốn xuống tay với Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ vừa kêu như vậy, bà ta lập tức luống cuống, khom lưng định che miệng bà ấy lại.
Ngay lúc này, một thanh âm mềm mại lại mang theo khí thế từ xa truyền tới: “Đừng có chạm vào mẹ tôi!”
Phương Tiểu Quyên ngẩng đầu, nhìn thấy Đại Kiều căng khuôn mặt nhỏ nhìn bà ta mà chạy như điên đến, bên cạnh cô, có một con chó ngao Tây Tạng to lớn đi theo.
Đại Kiều nhìn thấy động tác của mẹ mình, cho rằng bà ta muốn đánh người, sợ tới mức trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài!
Cô liều mạng chạy như điên, chỉ tiếc người quá nhỏ, khoảng cách xa như vậy, cô căn bản không thể chạy ngay tới được.
Ánh mắt cô dừng ở trên người Thí Thí, hung hăng cắn răng một cái nói: “Thí Thí, lên!”
Thí thí “Gâu gâu” hai tiếng, như một cơn gió nhanh chóng chạy vội lên, trong nháy mắt, nó chạy đến trước mặt Phương Tiểu Quyên, dùng sức nhảy lên——
Phương Tiểu Quyên sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó đã bị đẩy ngã trên mặt đất!
Chờ đến khi bà ta mở to mắt ra lần nữa, con chó lớn kia đã đè trên người bà ta, hàm răng sắc bén đặt bên cổ, chỉ cần dùng chút sức, cổ bà ta sẽ bị cắn đứt!
Bà ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy như cái sàng, dưới thân chợt lạnh, chảy ra một dòng nước tiểu màu vàng.
Hai má Đại Kiều đỏ bừng chạy tới, cau mày lo lắng nói: “Mẹ, mẹ sao rồi? Có bị thương hay không?”
Lâm Tuệ cũng bị một màn này dọa sợ, lúc này nhìn thấy Đại Kiều mới hồi phục tinh thần lại: “Đại Kiều không phải sợ, mẹ không có chuyện gì.”
Đại Kiều không tin lời này, mặt mẹ rõ ràng đã sợ tới mức không còn huyết sắc, cô quay đầu hung hăng trừng Phương Tiểu Quyên, nói: “Cái đồ xấu xa này, tôi phải nói cho bà nội, để bà nội đánh chết bà!”
Phương Tiểu Quyên vừa sợ vừa hận lại vừa tức!
Đây là con gái ruột của bà ta, tuy rằng đời này trách móc cô nặng nề một chút, nhưng tốt xấu gì đời trước cũng yêu thương cô vài thập niên, quả thực là lòng lang dạ sói!
Nhưng bà ta không dám động, hàm răng chó còn đặt ở trên cổ, bà ta vừa động liền phát ra âm thanh “Ô ô” hung ác.
Đại Kiều chạy như điên qua đây, đã sớm khiến cho những người khác chú ý, lúc này đã có người chạy qua bên này.
Lâm Tuệ sợ người khác thấy được sẽ trách cứ Đại Kiều không hiếu thuận, vội vẫy tay với Đại Kiều: “Đại Kiều, con qua đây đỡ mẹ lên.”
Đại Kiều lúc này mới xoay người, cẩn thận đỡ mẹ mình dậy, còn săn sóc mà phủi sạch sẽ bùn đất trên người bà ấy.
Thôn dân chạy tới, nhìn thấy Phương Tiểu Quyên bị con chó nhà họ Kiều đè ở trên mặt đất, hàm răng sắc bén dán trên cổ, ;ập tức sợ tới mức sôi nổi hít khí lạnh.
“Mẹ nó, xảy ra chuyện gì đây? Con chó này muốn cắn chết người à?”
“Vừa rồi hình như tôi nghe thấy có người kêu giết người, rốt cuộc là ai muốn giết ai thế?”
“Ai da, mấy người mau xem kìa, Phương Tiểu Quyên bị dọa tới chảy nước tiểu! Không biết thanh niên trí thức Mạnh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này của cô ta còn có thể kiên trì cưới cô ta hay không?”
Phương Tiểu Quyên nghe được lời này, tức giận đến suýt chút nữa tắc thở chết tại chỗ!
Nhà họ Kiều và đội trưởng đội sản xuất cũng lần lượt đi tới.