Kiều Chấn Quân chạy đến thở hổn hển, đỡ Lâm Tuệ lo lắng nói: “Tuệ Tuệ, em không sao chứ? Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Hiện tại anh mang em tới bệnh viện!”
“Anh không cần lo lắng, em không sao, con cũng không có chuyện gì.”
Lâm Tuệ thật ra cũng không bị thương, vừa rồi khi ngã ngồi trên mặt đất bà ấy vẫn luôn không buông tay đỡ bụng, cho nên ngoại trừ mông bị ngã đau, những chỗ khác đều tốt.
Kiều Chấn Quân nhanh chóng hỏi Đại Kiều có bị thương hay không, nghe Đại Kiều nói mình không có chuyện gì, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Kiều Tú Chi đi tới, liếc mắt nhìn Phương Tiểu Quyên trên mặt đất một cái, bế Đại Kiều lên nói: “Có bị dọa đến hay không?”
Đại Kiều ôm cổ bà nội, sau đó chỉ vào Phương Tiểu Quyên trên mặt đất, nói: “Bà nội, bà ta đẩy ngã mẹ, còn muốn đánh mẹ, sau này cháu không bao giờ muốn gọi bà ta là mẹ nữa!”
Lời này tuy có chút lòng vòng, nhưng mọi người lập tức nghe hiểu.
Phương Tiểu Quyên có ý gì đây?
Cũng đã sắp vào thành phố làm phu nhân, sao lại còn đi trêu chọc người nhà họ Kiều, chẳng lẽ là trong lòng còn chưa buông được Kiều Chấn Quân?
Phương Tiểu Quyên muốn giải thích, nhưng không mở miệng được, hơn nữa nghe Đại Kiều nói, tức giận đến run cả người!
Bà Phương và Vương Thủy Sinh cùng qua đây, thấy con gái sắp đi làm phu nhân bị chó đè trên mặt đất, vỗ đùi nhảy dựng tới ba trượng: “Ai da, con gái đáng thương của mẹ, sao lại bị người ta bắt nạt thành như vậy? Đội trưởng, mau tới đây cứu con gái của tôi!”
Vương Thủy Sinh rút tay bị bà Phương kéo lấy về, không kiên nhẫn nói: “Gào cái gì mà gào? Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu!”
Bà Phương ngồi ra đất, vỗ đùi khóc ròng nói: “Ai da, đội trưởng thiên vị thông gia, đây là trơ mắt muốn nhìn con gái của tôi bị chó cắn chết sao! Con rể tương lai bí thư phó cục trưởng của tôi, mau tới cứu Tiểu Quyên đi!”
Mọi người: “……”
Đến lúc này, còn muốn cố ý hô lên mấy chữ “Bí thư phó cục trưởng”, đây là có bao nhiêu sợ người khác không biết nhà họ Phương bọn họ bám được lên cành cao?
Vương Thủy Sinh không kiên nhẫn, nhưng ông ta cũng không muốn nhìn thấy ở đội sản xuất có án mạng, đành phải nói với nhà họ Kiều: “Mọi người gọi chó đứng lên trước đã, đừng để xảy ra án mạng.”
Kiều Tú Chi lúc này mới gọi: “Thí Thí, qua đây!”
Ngày thường, Thí Thí rất phục tùng mệnh lệnh của người nhà họ Kiều, lúc này lại không động đậy.
Đại Kiều thấy thế, nhanh chóng nói: “Thí thí, bà nội gọi mày đó, mày mau qua đây!”
Lúc này Thí Thí mới buông cổ Phương Tiểu Quyên ra, chỉ là khi xoay người, móng vuốt cố ý dẫm qua bụng Phương Tiểu Quyên.
Hình thể của Thí Thí lớn bằng một con chó ngao Tây Tạng thành niên, trọng lượng vượt quá 60 kg, trọng lượng như vậy đè trên bụng Phương Tiểu Quyên, đau đến mức ngũ quan bà ta đều vặn vẹo.
Bà Phương lúc này mới bò dậy từ trên mặt đất, nhanh chóng chạy tới cẩn thận nâng con gái dậy: “Con gái đáng thương của mẹ, con có bị thương hay không? Có muốn anh con chạy đi báo án hay không?”
Kiều Tú Chi hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng lúc, chúng ta cũng muốn đi báo án, dám xuống tay với thai phụ, cô chờ ngồi đại lao đi!”
Phương Tiểu Quyên đối diện với ánh mắt của bà, trái tim đột nhiên co rụt lại: “Tôi không có động thủ với Lâm Tuệ, tôi chỉ kéo nhẹ một cái, cô ta không đứng vững tự mình té ngã, không liên quan đến tôi!”
Lâm Tuệ oán hận trừng mắt nhìn bà ta: “Đồ đàn bà ác độc nhà cô, hiện giờ tôi không có chuyện gì, nếu đứa bé trong bụng tôi có bất cứ chuyện gì, tôi nhất định liều mạng với cô!”
Bà Phương nhảy dựng lên nói: “Không phải hiện giờ cô đang tốt đẹp sao? Cũng không phải sinh non……”
“Bốp bốp!”
Mụ ta còn chưa dứt lời, đã bị Kiều Tú Chi hung hăng tát hai phát, hai cái răng đều bị tát rụng!
Mọi người ngây ngẩn cả người, nhìn vết bàn tay nhanh chóng sưng đỏ trên mặt bà Phương, trong lòng cũng cảm thấy đau thay.
Bà Phương cũng ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, mở miệng định khóc tang, đã bị Kiều Tú Chi chặn họng——
“Câm miệng cho tôi! Nếu bà còn dám nói hươu nói vượn, tôi còn tát bà! Bà muốn đi báo án thì cứ việc!”
Miệng bà Phương mở lớn, ngậm lại cũng không được, không ngậm cũng không xong, xấu hổ không chịu được.
Phương Tiểu Quyên cắn răng, trong lòng tức giận phát điên: “Không cẩn thận kéo Lâm Tuệ, tôi có thể xin lỗi, nhưng nói tôi xuống tay với Lâm Tuệ, tôi tuyệt đối sẽ không nhận!”
Bà ta căn bản không dám báo án, nếu làm ầm ĩ, bà ta sợ mình không thể lấy được thư giới thiệu vào thành phố!