Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346. Bắt Cá Chạch 2

Chương 346. Bắt cá chạch 2 Chương 346. Bắt cá chạch 2

Mặt Hoắc Trì không biết là do mặt trời phơi hay vì ngượng ngùng mà ửng đỏ hai bên.

Trên mặt cậu vốn là biểu tình lạnh lùng, khóe miệng lại cong lên, rất kiên nhẫn chỉ đạo cô: “Lúc bắt cá chạch, phải dùng móng tay bóp chặt phần đầu chúng nó, như vậy chúng nó mới không trốn đi, em thử một chút xem.”

“Anh Hoắc Trì, anh hiểu biết thật nhiều, anh thật là lợi hại!”

Đại Kiều liên tục lắc đầu nhỏ, học dáng vẻ của anh Hoắc Trì, dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm đầu cá chạch, quả nhiên cá chạch không chạy được.

Đại Kiều giống như không cần tiền liều mạng tâng bốc, đỏ ửng trên mặt Hoắc Trì càng ngày càng rõ ràng, độ cong bên khóe miệng cũng càng ngày càng lớn, hiển nhiên rất hưởng thụ.

Tiểu Kiều qua đây tìm kiếm hai anh em Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục, khi đi ngang qua nhìn thấy hai người Đại Kiều và Hoắc Trì ghé vào cùng nhau, khóe miệng không khỏi cong lên một độ cong châm chọc.

Thật là không có tiền đồ, mỗi ngày đều ở cùng một phần tử xấu, cũng không sợ bị người ta tố cáo!

Nếu không phải cô ta muốn đi Thượng Hải, cô ta nhất định sẽ tới công xã tố cáo nhà họ Kiều!

Nhưng nhà họ Hoắc này là người nào? Đời trước bọn họ không có tới đội sản xuất.

Cô ta vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên, cô ta dừng chân, xoay người gắt gao nhìn chằm chằm trên người Hoắc Trì.

Cô ta nhớ rõ nhà giàu số một đời trước chính là họ Hoắc, nghe nói vợ con ông đã từng bị coi như phần tử xấu nhốt ở nông trường, chờ sau khi cải cách mở ra, một nhà mới đoàn tụ.

Người tên Hoắc Trì này sẽ không phải là con trai nhà giàu số một chứ?

Hoắc Trì cảm giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Tiểu Kiều, mày nhăn lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh nhạt.

Chỉ dù ánh mắt của cậu lạnh nhạt, cũng chỉ là một đứa bé, cho nên trong mắt Tiểu Kiều cũng không có lực uy hiếp gì.

Cô ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể xác định, đành phải nhanh chóng tìm được hai anh em nhà họ Phương, sau đó lại về nhà hỏi mẹ.

Tiểu Kiều đi rồi, Hoắc Trì nhìn bóng dáng cô ta, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.

Ngay lúc này, bên một đầu bờ sông khác đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ: “Có ai không, có người rớt vào sông rồi!”

Mọi người nghe được tiếng kêu cứu mạng, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hồi thần, chạy nhanh đến bên bờ sông.

Ba người lớn Kiều Chấn Dân chạy rất nhanh, lập tức vượt qua đám trẻ, khi bọn họ chạy tới, chỉ nhìn thấy một cái đầu trẻ con chìm nổi trong sông, giống như đã không còn giãy giụa.

Trong lòng mọi người chợt lạnh, cảm thấy đứa bé kia có lẽ đã không cứu được.

Nhưng hai người Kiều Chấn Dân và Đỗ Trác Thành vẫn lần lượt nhảy xuống, sau đó hợp lực cứu đứa bé chết đuối kia lên.

Người xui xẻo chết đuối là Phương Hữu Nhục, trước đó cậu ta đã chết đuối một lần, không nghĩ tới lần này vẫn là cậu ta.

Lần trước cậu ta được người cứu lên sớm, tuy rằng cuối cùng đã sốt cao một trận, nhưng vẫn nhặt về một cái mạng, lần này thì không có vận may tốt như vậy, khi jai người Kiều Chấn Dân và Đỗ Trác Thành cứu cậu ta lên, cậu ta đã không còn thở.

Kiều Chấn Dân tuy chán ghét người nhà họ Phương, nhưng đây dù sao cũng là một sinh mệnh, ông ta dùng phương pháp cứu người dân gian ở nông thôn ấn bụng cho cậu ta, lại đổi chiều qua lại.

Nhưng trước sau Phương Hữu Nhục vẫn không tỉnh lại.

Sau khi Vương Thủy Sinh qua đây, duỗi tay sờ mũi đứa bé, trái tim cũng lạnh, đứa bé đã chết.

Tiểu Kiều ở một bên bị dọa đến choáng váng, lúc này mới chậm rãi nhớ ra, đời trước Phương Hữu Nhục cũng chết đuối.

Chỉ là bởi vì cô ta không để bụng đến người nhà họ Phương, trước đó căn bản không nhớ tới việc này, càng đừng nói đến nhắc nhở nhà họ Phương né qua cửa ải khó khăn này.

Đương nhiên, cũng không nhớ tới, còn có mẹ cô ta Phương Tiểu Quyên.

Hai mẹ con bà Phương và Phương Phú Quý lần lượt chạy tới, nhìn thấy Phương Hữu Nhục nằm trên mặt đất không có hơi thở, lập tức bùng nổ.

Bà Phương vẫn dùng bài cũ, ngồi xuống đất mở miệng khóc tang: “Hữu Nhục đáng thương của bà, cháu nội của bà, cháu làm sao vậy? Cháu mau tỉnh lại đi…… Ông trời ơi, tôi không sống nổi nữa……”

Phương Phú Quý xanh mặt, ánh mắt đảo qua đám người Kiều Chấn Dân, hung dữ nói: “Là ai đẩy con tao vào trong nước? Nói! Nếu không nói, tao đập chết toàn bộ chúng mày!”

Không có ai trả lời, đám trẻ cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, còn có một vài đứa nhỏ tuổi khóc lên.

Phương Phú Quý thấy không ai trả lời, khom lưng nhặt một cục đá từ trên mặt đất lên, trừng mắt mọi người nói: “Chúng mày đều không nói đúng không? Được, tao đập chết đám chúng mày, để chúng mày đền mạng cho con trai tao!”

Lời này vừa nói ra, thôn dân tức khắc sôi trào, đặc biệt là người nhà những đứa bé đó, sôi nổi kéo con ra sau người, lớn giọng nói nếu Phương Phú Quý dám xằng bậy, bọn họ sẽ liều mạng với ông ta.

Bình Luận (0)
Comment