Vương Thủy Sinh trừng mắt quát Phương Phú Quý: “Buông hòn đá xuống, nếu dám xằng bậy, tôi sẽ bắt anh tới đồn công an!”
Phương Phú Quý nhớ tới chuyện lần trước bị công khai xử tội, trong lòng vừa sợ vừa hận, cuối cùng dưới sự tức giận của mọi người, ông ta ném cục đá xuống: “Là ai đẩy con trai tôi xuống nước, mấy người tốt nhất là khai ra!”
bà Phương kêu khóc đến vang trời, thấy không ai trả lời, ánh mắt dừng ở trên người Kiều Chấn Dân: “Khẳng định là nhà họ Kiều! Nhà họ Kiều có thù oán với nhà họ Phương chúng tôi, là Kiều lão ngũ đẩy cháu trai tôi!”
Kiều Chấn Dân lau nước trên mặt, đứng lên lạnh lùng nói: “Hoá ra tôi cứu con trai các người còn cứu ra thù hận? Được, nếu bà nói là tôi đẩy cháu trai bà, hiện tại chúng ta liền đi đồn công an!”
Sở Thắng Mỹ tức giận nói: “Bà già này sao lại không nói đạo lý như vậy, chúng tôi nghe được tiếng kêu cứu mạng mới chạy tới, nếu không phải anh năm Kiều và vị hôn phu của tôi nhảy xuống cứu người, chỉ sợ hiện tại các người ngay cả thi thể cũng không tìm thấy! Anh năm Kiều, anh không cần lo lắng, nếu bà ta dám đi báo án, em làm chứng cho anh!”
Kiều Chấn Dân cười cảm kích cô ấy.
Bà Phương bị dọa như vậy, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Vương Thủy Sinh cau mày hỏi những đứa bé đó: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, mấy đứa nói thật hết ra, nếu hôm nay không nói thật, toàn bộ đều bị kéo đến công xã đi!”
Bọn nhỏ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, sau đó có một đứa bé khá lớn đứng ra nói: “Lúc ấy chúng cháu ở bên này bắt cá, Phương Hữu Nhục cùng anh cậu ta Phương Hữu Lương ở một bên khác, không đứng cùng chúng cháu, sau đó chúng cháu nghe thấy có người khóc, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Phương Hữu Nhục giãy giụa trong nước, Phương Hữu Lương chạy về phía bên kia.”
Mấy đứa bé khác vội gật đầu phụ họa: “Không liên quan đến chúng cháu, lúc ấy Phương Hữu Nhục ở cạnh anh trai, mọi người muốn hỏi thì đi hỏi Phương Hữu Lương.”
Thôn dân nghe được lời này, không khỏi nghị luận sôi nổi.
“Phương Hữu Nhục không phải là bị anh trai đẩy xuống nước chứ?”
“Nếu thật là như vậy, vậy tâm địa đứa bé kia cũng thật độc ác, em trai ruột cũng có thể xuống tay được, đây mới là sói mắt trắng chân chính!”
“Mấy người vừa nói như vậy, tôi mới nhớ tới lần trước Phương Hữu Nhục rớt xuống nước, cũng là khi ở bên anh trai, nhưng vừa xảy ra chuyện, người anh ruột Phương Hữu Lương này liền chạy trốn không thấy bóng dáng!”
Bà Phương nghe được mọi người nói, đầu tiên là ngây ngẩn cả người, chờ đến khi phản ứng lại, nhảy dựng lên ba trượng: “Mấy người có ý gì? Mấy người muốn nói là cháu trai lớn của tôi đẩy em trai xuống nước sao? Mấy người nói hươu nói vượn! Mấy người còn dám nói bậy, tôi…… Tôi liền treo cổ ở cửa nhà mấy người!”
Mọi người: “……”
Được lắm, chiêu này đủ tàn nhẫn!
Nếu bà ta nói không để yên cho mọi người, vậy cũng không có ai sợ, nhưng nếu bà ta uy hiếp treo cổ ở cửa nhà người khác, ai cũng không muốn trêu chọc bà điên này.
Vương Thủy Sinh trầm mặt nói: “Chân tướng mọi chuyện là thế nào, tìm được Phương Hữu Lương sẽ biết!”
Bà Phương nghe được lời này, trong lòng bồn chồn: “Đây…… Là chuyện nhà chúng tôi, chính chúng tôi biết rõ là được.”
Tính tình Phương Hữu Lương trước kia tuy có chút không tốt, nhưng vẫn còn cảm tình với em trai ruột mình, sau khi mẹ chết, tính tình cậu ta thay đổi lớn, thường xuyên đánh Phương Hữu Nhục khóc, còn có rất nhiều lần suýt chút nữa bóp chết người.
Bà Phương nghĩ đến những chuyện trước kia, trong lòng đã biết, cháu trai nhỏ tám chín phần mười là bị cháu trai lớn đẩy xuống nước.
Chỉ là nhà họ Phương hiện tại chỉ còn một người nối dõi như vậy, dù như thế nào bà ta cũng không thể để nó xảy ra chuyện!
Mọi người vừa nghe bà Phương nói lời này càng thêm hoài nghi, chỉ là sợ bà Phương chạy đến nhà mình thắt cổ, cho nên mới không dám lên tiếng.
Vương Thủy Sinh nói: “Hiện tại là chuyện mạng người, đã không phải là vấn đề chuyện nhà các người hay không, các người mau nâng người lên, sau đó cùng tôi đi tìm Phương Hữu Lương hỏi rõ ràng!”
Bà Phương muốn chống cự, nhưng mấy cán bộ cùng nhau lên tiếng, hỏi bọn họ muốn lập tức đi báo án, hay là tìm ra Phương Hữu Lương hỏi rõ, hai mẹ con nhà họ Phương không có biện pháp, đành phải bóp mũi đồng ý.
Thấy nhà họ Phương đi rồi, mọi người lúc này mới tan đi.
Tiểu Kiều liếc mắt nhìn Hoắc Trì một cái, cũng đi theo nhà họ Phương rời đi.
Đại Kiều đúng lúc thấy, ngửa đầu kỳ quái nói: “Anh Hoắc Trì, sao em cảm thấy em gái hình như đang nhìn anh?”
Hoắc Trì nhíu mày nói: “Người xấu xí tác quái nhiều, không biết cô ta lại muốn làm chuyện xấu gì!”
Đại Kiều nghe được lời này, mày cũng nhăn lại: “Anh Hoắc Trì, vậy mọi người gần đây cũng nên cẩn thận!”
Nhà họ Hoắc phụ trách nuôi heo cùng với gieo trồng thảo dược, hai loại đồ vật này dù là đối với nhà họ Hoắc, hay là đối với đội sản xuất mà nói đều rất quan trọng, một khi xảy ra chuyện, nhà họ Hoắc chỉ sợ sẽ chịu rất nhiều trừng phạt nghiêm trọng, nói không chừng sẽ bị đưa về nông trường!
Cô không muốn anh Hoắc Trì bị đưa đi.
Hoắc Trì thấy cô lo lắng cho mình, dùng một ngón tay chọc lông mày cô nói: “Đừng nhíu mày, sẽ xấu!”
Đại Kiều nghe xong sợ hãi, nhanh chóng giãn lông mày: “Anh Hoắc Trì, dù sao hiện giờ cũng đang nghỉ hè, mấy ngày nay em kêu anh họ chị họ, thường xuyên đi tuần tra đất phần trăm, cứ như vậy, em gái sẽ không có cơ hội làm chuyện xấu!”
Hoắc Trì thấy cô lo lắng vì mình vẫn không quên phải đẹp, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn cười: “Được, nhưng em không cần lo lắng, hai mẹ con bọn họ rất nhanh sẽ phải rời khỏi đội sản xuất, nếu bọn họ thông minh nói, sẽ không làm loạn ngay lúc này.”
Đại Kiều cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng nên phòng bị vẫn phải đề phòng.