Trở lại sân nhà họ Kiều.
Tần Tiểu Mi và Đổng Tuyết thấy Đại Kiều nắm tay Tiểu Uyển Nhi tiến vào, đôi mắt hai đồng thời sáng lên.
“Tâm can bảo bối của mẹ, mau qua chỗ mẹ nuôi nào!” Cho dù vừa rồi đã gặp qua Đại Kiều, nhưng Tần Tiểu Mi vẫn rất kích động.
Dáng vẻ mềm mại của Đại Kiều Kiều Kiều thật sự quá chọc vào lòng bà, khiến bà vừa thấy liền hận không thể ôm cô vào trong ngực xoa nắn.
Tính tình của Đổng Tuyết tương đối hàm súc, chỉ là lúc này nhìn thấy Tiểu Uyển Nhi, cô ta cũng kích động khó nhịn.
Cô ta đi đến trước mặt Tiểu Oản Nhi , bởi vì sợ dọa đến cô bé, cho nên không dám quá thân cận: “Uyển Uyển, còn còn nhớ mẹ nuôi không?”
Tiểu Uyển Nhi theo bản năng muốn trốn đến bên người chị gái, đúng lúc này, Sở Thiên Bách đi tới nhẹ giọng gọi cô bé, cô bé dừng động tác lại, quay đầu bình tĩnh nhìn anh ta.
Sở Thiên Bách thấy cô bé có phản ứng với mình, vừa kích động vừa cao hứng, giơ tay về phía cô bé: “Uyển Uyển, tới chỗ cha nuôi được không?”
Một đôi mắt đen nho nhỏ của Tiểu Uyển Nhi nhìn anh ta, hơn nửa ngày cũng không cử động, khi mọi người ở đây cho rằng cô bé sẽ không có động tác, cô bé nhẹ nhàng đi qua, ôm cổ Sở Thiên Bách.
Sở Thiên Bách ôm chặt Tiểu Uyển Nhi, trong lòng kích động không chịu được.
Đôi mắt Đổng Tuyết đã đỏ, dùng tay xoa hốc mắt nói: “Tôi còn lo đứa nhỏ này không nhớ rõ chúng tôi, không nghĩ tới……”
Chính là đáng tiếc cô bé không muốn ôm cô ta, nhưng cũng có thể hiểu được, lúc trước là người đàn ông cô ta cứu đứa nhỏ này từ trong tay bọn buôn người, trước khi nhà họ Kiều tìm tới, đứa nhỏ này cũng chỉ tín nhiệm một mình người đàn ông của cô ta.
Thân hình của Đỗ Trác Thành cao tầm Kiều Chấn Dân, Kiều Chấn Dân liền dẫn anh ấy tới phòng mình thay quần áo, cũng lấy một bộ quần áo của mình ra cho anh ấy thay.
Kiều Chấn Dân thay quần áo xong đi ta, thấy Đỗ Trác Thành đã thay xong quần áo đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ngây ngốc.
Ông ta đi qua, đúng lúc nghe được đối phương lẩm bẩm: “Tử vong sao lại không phải một loại giải thoát chứ, tồn tại mới càng cần dũng khí.”
Kiều Chấn Dân ngẩn ra một chút, còn chưa kịp mở miệng, Đỗ Trác Thành nhìn thấy ông ta, quay đầu cười nói: “Anh năm Kiều, cảm ơn quần áo của anh, sau đó tôi sẽ giặt sạch, kêu người nhà đưa tới đây.”
Kiều Chấn Dân xua tay: “Không cần, nếu anh cảm thấy băn khoăn, thì gửi lại đây đi, không cần cố ý làm để nhà chạy tới!”
Đỗ Trác Thành gật đầu: “Cũng được.”
Giữa hai người cũng không thân, hơn nữa tính Đỗ Trác Thành có chút an tĩnh, Kiều Chấn Dân và anh ấy không phải cùng một loại người, bởi vậy hai người chỉ nói một ít lời hàn huyên khách sáo, liền cùng nhau đi vào phòng.
Đại Kiều vì cảm ơn cha mẹ nuôi trước đó dụng tâm chiêu đãi, cho nên cố ý tự mình xuống bếp nấu một nồi canh đậu hũ cá chạch.
Cá chạch vừa mới bắt, rất mới mẻ, cô giữ đầu cá chạch, đao hạ xuống, “Đông” một tiếng liền chặt đầu cá chạch ra, đôi mắt không chớp chút nào.
An Bình nhìn đến nổi da gà, em gái Đại Kiều nhìn mềm mại yếu ớt, sao ra tay còn hung mãnh hơn đàn ông thế?
Cậu nhỏ giọng hỏi Thẩm Thiên Hữu cũng đang ngồi xổm một bên xem: “Cậu có cảm thấy em gái Đại Kiều rất đáng sợ hay không?”
Thẩm Thiên Hữu nhìn Đại Kiều một đao lại một đao băm đầu cá chạch, hai mắt sáng lấp lánh: “Không có, tôi cảm thấy chị Đại Kiều thật là lợi hại! Nếu không phải tôi đã có lão đại, nhất định muốn bái chị Đại Kiều làm lão đại!”
An Bình: “……”
Chị hai cậu, hiện giờ lại thêm em gái Đại Kiều, tiểu tử này sẽ không thích nữ “Bạo lực” chứ?
Sau khi băm đầu cá chạch, Đại Kiều ấn thân cá chạch moi nội tạng, sau khi rửa sạch sẽ, đập tỏi băm nhuyễn, bắc chảo dầu.
Sau khi chảo dầu nóng cho cá chạch vào chiên, chiên đến khi vàng đều hai mặt thì vớt lên, bỏ tỏi và gừng, lại thả cá chạch vào xào hai lượt, cho năm chén nước, tiếp theo đem cắt đậu hũ thành khối ném xuống nồi, rất nhanh, canh trong nồi biến thành màu trắng ngà, bốc lên một cỗ hương thơm mùi cá nồng đậm.
Cô rắc hành xanh đã cắt gọn ở đáy chậu, đổ canh cá xuống, một chậu canh cá chạch đậu hũ đã xong.
Tới khi ăn cơm, món canh cá chạch đậu hũ này của Đại Kiều được mọi người nhất trí khẳng định, không phải nói là trù nghệ của Tiết Xuyên không được, mà là bởi vì cô còn nhỏ tuổi như vậy, đã có trù nghệ lợi hại, thật sự khiến mọi người giật mình.
Tần Tiểu Mi ăn đến thơm nức miệng, vừa thèm vừa nhìn Đại Kiều: “Canh này thật là quá đủ vị, tâm can bảo bối Đại Kiều, sao con lại lợi hại như vậy?”
Đại Kiều được khen đến hai má hồng hồng, cười ngọt ngào lộ ra hàm răng nhỏ nói: “Con đều học ông nội, ông nội mới thật sự lợi hại, nhưng con cũng rất lợi hại.”
Mọi người thấy cô cuối cùng cũng không quên khen mình, đều nhịn không được nở nụ cười.
Tần Tiểu Mi bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, hận không thể mang cô về nhà, trong lòng càng thêm tiếc hận bé gái đáng yêu mềm mại như vậy sao lại không phải con gái ruột của bà chứ?
Sở Thắng Mỹ cũng rất thích Đại Kiều, lại gần nhỏ giọng nói với vị hôn phu: “Nếu sau này có thể có một đứa bé đáng yêu như Đại Kiều thì thật tốt.”
Đỗ Trác Thành nhìn cô ấy ôn nhu cười: “Chỉ có người mẹ đáng yêu mới có thể sinh ra đứa bé đáng yêu.”
Sở Thắng Mỹ bị anh ấy khen đến hai má nóng lên, lập tức ửng đỏ.
Mọi người thấy được, đều cực kỳ bao dung mà cười.
Ăn cơm trưa xong, nhà họ Sở và nhà họ Thẩm phải đi, đặc biệt là nhà họ Sở hôm nay còn phải chạy về huyện.
Trước khi đi, Đại Kiều lấy hoa hồng và hoa nhài mình đã xử lý tốt đặt trong hộp quả quýt, mang cho mỗi nhà cầm năm bình.
Lần này, Sở Thiên Bách và Đổng Tuyết cũng không thể không cảm thán, tuổi nhỏ, vừa hiểu chuyện vừa săn sóc vừa có năng lực, quả thực là áo bông nhỏ cha mẹ đều muốn có!
Nhìn đến Đại Kiều, lại nghĩ đến tình huống của bản thân, trong lòng Đổng Tuyết không nhịn được hối tiếc, đứa bé như Đại Kiều quá khó được, cho dù cho cô ta một Tiểu Uyển Nhi, cô ta cũng thỏa mãn.
Một ánh mắt của Sở Thiên Bách liền biết vợ nghĩ cái gì, nhân lúc không ai chú ý, duỗi tay nắm tay vợ.
Đổng Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía chồng, trong lòng vừa được an ủi vừa khó chịu.