Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351. Đương Nhiên Yêu Thích

Chương 351. Đương nhiên yêu thích Chương 351. Đương nhiên yêu thích

Trung tuần tháng bảy là sinh nhật của Vương Thu Anh, mẹ Lâm Tuệ, nhà họ Lâm không làm tiệc rượu, chỉ làm hai bàn thức ăn, để con gái mang theo trẻ con trở về cùng nhau ăn cơm.

Lâm Tuệ trời vừa sáng đã chuẩn bị kỹ càng vải vóc, chừng hai mươi cái trứng gà để Kiều Chấn Quân mang theo, sau đó mang theo Đại Kiều và Tiểu Đông Lâm về nhà mẹ đẻ.

Đại Kiều đỡ mẹ cô, đôi mắt rơi vào trên bụng vừa tròn vừa lớn, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, mấy em trai còn bao lâu mới sinh ra vậy?"

Tiểu Đông Lâm ở một bên đá chân ngắn theo sát, theo đuôi hỏi: "Đúng vậy, lúc nào sinh ra? Kẹo sữa mà con tích góp cũng sắp ăn hết rồi.”

Bởi vì Đại Kiều nói muốn chuẩn bị lễ vật cho em trai chưa sinh ra, sau khi những đứa trẻ khác trong nhà biết thì cũng làm theo, dồn dập chuẩn bị, mấy đứa nhỏ cũng tham gia trò vui.

Tiểu Nhất Minh rất yêu thích vẽ vời, vì lẽ đó lần này vẫn lựa chọn vẽ vời như cũ, Tiểu Đông Lâm vốn là muốn đánh một bộ "công phu" cho em trai xem, nhưng được nói rằng em trai xem không hiểu, không thể làm gì khác hơn là tích góp kẹo sữa lại đưa cho em trai.

Mọi người không muốn làm cho cậu thất vọng lần thứ hai, vì lẽ đó chưa nói cho cậu biết mấy em trai cũng ăn không được kẹo sữa.

Lâm Tuệ nhìn hai đứa trẻ hoạt bát đáng yêu, nhếch miệng lên: "Sắp rồi, hiện tại đã hơn bảy tháng, lại hơn một tháng nữa thì em trai em gái liền có thể sinh ra."

Đại Kiều ngước đầu, cười đến ngọt ngào: "Quá tốt rồi. Mẹ, con đã chuẩn bị xong lễ vật, chỉ còn chờ mấy em trai sinh ra thôi."

"Chị Đại Kiều, chị chuẩn bị lễ vật gì vậy, có thể nói cho em biết hay không?" Tiểu Đông Lâm hiếu kỳ nói.

Đại Kiều lắc đầu một cái: "Không được, đây là bí mật, chờ đến khi mấy em trai sinh ra thì em sẽ biết thôi."

Tiểu Đông Lâm: Mấy em trai vẫn không có sinh ra, mà cậu đã thất sủng, sau này làm sao bây giờ?

Đi tới nửa đường, đột nhiên giáp đường tương phùng cùng Phương Tiểu Quyên.

Phương Tiểu Quyên vẫn luôn chờ đợi thư của Mạnh Hồng Quang, vốn dĩ tuần lễ trước đã đến, nhưng thư chậm chạp không đến, trong lòng bà ta rất bất an, chỉ lo Mạnh Hồng Quang biệt ly với mình.

Mãi đến tận ngày hôm qua thư vẫn không đến, bà ta không thể đợi nữa, liền tự mình chạy đến bưu cục, không nghĩ tới khi bà ta vừa đến thì thư của Mạnh Hồng Quang cũng vừa lại đây, người phát thơ còn không kịp đưa, bà ta đã trực tiếp lấy đi.

Chỉ là bởi vì bà ta không hiểu nhiều chữ, vào lúc này mới vội vàng trở về để Tiểu Kiều đọc thư cho mình, nhưng không nghĩ gặp phải người một nhà Kiều Chấn Quân.

Nhìn cả nhà bọn họ dáng vẻ ung dung thoải mái, tình cảnh này đâm con mắt bà ta bị thương, có điều vừa nghĩ tới rất nhanh liền có thể vào thành thị làm vợ của quan, bà ta hừ lạnh một tiếng, từ trước mặt bọn họ nghểnh cằm mà đi.

Hai người Lâm Tuệ và Kiều Chấn Quân liếc mắt nhìn nhau, người sau nói: "Đi thôi, cha mẹ đều đang chờ chúng ta."

Lâm Tuệ gật gù, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

Vừa vào nhà họ Lâm, chị dâu của Lâm Tuệ lập tức nghênh tiếp bọn họ, trẻ con nhà họ Lâm nhìn thấy Đại Kiều, cũng dồn dập xông tới.

"Em gái Đại Kiều, rốt cuộc em cũng đến rồi, chúng ta đều đang chờ em."

"Đúng đấy, chúng ta chuẩn bị cho em thật nhiều đồ ăn ngon, em mau vào ăn."

"Em gái Đại Kiều lớn lên thật là đẹp mắt, da dẻ trắng như đậu hũ vậy."

"Tôi cảm thấy đậu hũ vẫn không trắng mịn bằng em gái Đại Kiều."

Người trong đội sản xuất đều nói nhà họ Lâm có phong thuỷ tốt, Vương Thu Anh liên tiếp sinh năm con trai, ba người kết hôn, cũng toàn bộ sinh con trai, khiến những người không sinh được con trai ước ao chết người.

Nhưng từ già đến trẻ trong nhà họ Lâm, càng muốn có một cô con gái mềm mại, cho nên Đại Kiều vừa qua đến, nhất thời giống như tiên nữ tiến vào miếu hòa thượng, khiến cho một đám tiểu tử nhà họ Lâm yêu thích vô cùng.

Miệng nhỏ hồng hồng của Tiểu Đông Lâm cong lên, bi bô hô: "Anh họ, mọi người đều không thích em sao?"

Anh họ lớn của nhà họ Lâm xoay người lại bấm bấm khuôn mặt nhỏ của cậu nói: "Đương nhiên yêu thích."

Nhìn thái độ này đủ qua loa.

Tiểu Đông Lâm cong miệng lên càng cao: "Mọi người tránh ra đi, đây là chị của em."

Mấy cậu con trai nhà họ Lâm chọt chọt khuôn mặt của cậu: "Em nói không sai, Đại Kiều là chị của em, nhưng cũng là em gái của chúng ta."

Tiểu Đông Lâm nhất thời tức thành con cá nóc.

Lâm Tuệ nhìn thấy trẻ con nhà họ Lâm đều rất yêu thích Đại Kiều, nhất thời yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment