Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350. Trên Đời Không Có Thuốc Hối Hận

Chương 350. Trên đời không có thuốc hối hận Chương 350. Trên đời không có thuốc hối hận

Lúc này, bà ta tỉnh lại ở bệnh viện, cảm giác dưới thân và bụng vẫn truyền đến từng trận co rút đau đớn.

Bà ta quay đầu nhìn trong phòng nghỉ một vòng, không nhìn thấy người ta.

Bên giường bệnh bên cạnh là một người phụ nữ tầm tuổi bà ta, không biết bị bệnh gì, lúc này vẻ mặt tái nhợt dựa vào gối đầu, chồng bà ấy đang đút canh cho bà ấy uống, động tác cực kỳ ôn nhu, còn thường lau miệng cho bà ấy.

Trần Xảo Xảo nhìn đến đỏ mắt, trong lòng lại lần nữa nhớ tới Kiều Chấn Dân.

Tuy rằng là bà ta chủ động tới gần Kiều Chấn Dân, nhưng Kiều Chấn Dân rất có trách nhiệm, từ sau khi thừa nhận mình là đối tượng của ông ta, mỗi lần đi công tác về ông ta đều sẽ mang một ít đồ vật nhỏ cho bà ta.

Có đôi khi là một ít đồ ăn vặt, có đôi khi là mấy cái dây buộc tóc, tuy rằng đều không đáng tiền, nhưng khi đó bà ta nhận được đều rất vui, chuyện này chứng minh ông ta có đặt bà ta trong lòng.

Tình cảm giữa bọn họ thay đổi từ khi nào?

Đúng rồi, là từ khi phát hiện Tiểu Uyển Nhi không giống những đứa bé khác.

Tiểu Uyển Nhi không đáp lại người khác, suốt ngày có thể ngồi một chỗ không nhúc nhích, từ khi sinh ra đến khi ba tuổi, ngoại trừ khóc, trước nay chưa từng thấy con bé mở miệng nói một chữ!

Bọn họ mang con bé lên huyện kiểm tra, bác sĩ nói không có vấn đề gì, đứa bé rất khỏe mạnh, còn tại sao lại như vậy, bác sĩ nói có thể là do đứa bé trời sinh trì độn.

Nói cách khác, chính là đứa bé trời sinh ngu xuẩn, đầu óc không dùng được!

Từ trước đến nay bà ta không thích người vụng về, trước khi gả cho Kiều Chấn Dân, bà ta đã ảo tưởng sau này đứa bé của bọn họ có bao nhiêu thông minh, nhưng không nghĩ tới lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như vậy, lúc ấy trong lòng bà ta rất thất vọng.

Mới đầu bà ta không muốn tin tưởng con mình sẽ ngu xuẩn hơn người khác, bà ta ép Tiểu Uyển Nhi học tập. dạy con bé nói chuyện, dạy con bé viết chữ, nếu con bé không nghe lời bà ta sẽ lấy chổi lông gà đánh con bé, đánh con bé đến mức khóc lớn, nhưng đứa bé kia chính là trời sinh tới đòi nợ, dù bà ta có dạy dỗ như nào, con bè vẫn cứ ngu xuẩn như heo.

Đương nhiên, bà ta đánh Tiểu Uyển Nhi đều là thừa dịp Kiều Chấn Dân không ở nhà, chỉ có một lần Kiều Chấn Dân về trước mấy ngày, phát hiện vết thương trên người Tiểu Uyển Nhi, tuy rằng cuối cùng bị bà ta lừa gạt cho qua, nhưng sau lần đó, tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ bắt đầu thay đổi.

Nếu không có Tiểu Uyển Nhi, tình cảm của bà ta và Kiều Chấn Dân sẽ không thay đổi, bà ta cũng sẽ không ở bên Điền Kiến Minh, cho nên tất cả đều là do đứa bé ngu xuẩn kia!

Trần Xảo Xảo càng nghĩ trong lòng càng hận, sớm biết vậy lúc trước vừa sinh ra liền bóp chết nó đi!

Ngay lúc này, chị dâu hai bà ta mang hộp đồ ăn đi đến, thấy bà ta đã tỉnh, trên mặt không có chút vui mừng nào: “Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì ăn hết cơm đi, động tác nhanh lên, tôi còn phải về làm việc nhà!”

Trần Xảo Xảo đã biết người nhà mình lương bạc nhẫn tâm, nhưng nghe được chị dâu nói, trong lòng vẫn không nhịn được khó chịu.

Bà ta muốn lấy hộp đồ ăn, lại động đến miệng vết thương dưới thân, đau đến nỗi bà ta hít khí lạnh, chị dâu bà ta lại giống như không nhìn thấy, thờ ơ nghịch ngón tay

Trần Xảo Xảo thử vài lần, nhưng thật sự quá đau, bà ta từ bỏ: “Chị dâu, em muốn chị giúp một việc.”

Chị dâu Trần tiếp tục làm bộ không nghe được.

Trần Xảo Xảo hận đến cắn răng: “Chỉ cần chị giúp em tới nhà họ Kiều truyền lời, em sẽ cho chị một khoản tiền!”

Lần này chị dâu Trần cũng đã nghe được, chị ta ngẩng đầu lên: “Trên người của cô thật sự có tiền?”

Trần Xảo Xảo gật đầu: “Lần này em mang về tới 30 đồng, chỉ cần chị giúp em, em quay về sẽ cho chị tiền.”

Chị dâu Trần cũng không sợ bà ta dám quỵt nợ, gật đầu nói: “Vậy được, cô muốn tôi chuyển lời gì?”

Trần Xảo Xảo nhấp miệng: “Chị tới nhà họ Kiều nói em muốn chết, trước khi chết muốn gặp Kiều Chấn Dân một lần, kêu anh ấy tới đây một chuyến.”

Chị dâu Trần nghe vậy, cong mắt cười nhìn bà ta: “Em gái à, không nghĩ tới em còn biết dùng chiêu này, được, vậy chị đi thay em một chuyến, tiền này em cũng đừng quên đấy!”

Trần Xảo Xảo bị bà ta cười đến cực kỳ khó chịu: “Sẽ không quên.”

Chị dâu Trần nhìn ở số tiền, trong ngày đã chạy đến nhà họ Kiều.

Đáng tiếc chị ta không gặp được Kiều Chấn Dân, ngay cả cửa nhà họ Kiều cũng không vào được, ngược lại bị Kiều Tú Chi hắt một thân nước, cuối cùng còn bị chó nhà họ Kiều đuổi rất xa.

Kiều Chấn Dân xong việc biết Trần Xảo Xảo đi tìm mình, chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó ném ra sau đầu.

Sau khi Trần Xảo Xảo xuất viện, bị người nhà sắp xếp gả cho một lão già 50 tuổi vợ đã chết, dáng vẻ người đàn ông kia vừa già vừa xấu, nhìn qua còn còn lớn tuổi hơn cha bà ta.

Mấu chốt là con ông ta còn lớn tuổi hơn bà ta, bà ta không muốn gả, lại bị người nhà đánh ngất đưa đến thôn.

Thôn này cực kỳ xa xôi, bà ta thậm chí không biết tên thôn và vị trí, hơn nữa tên đàn ông già kia sợ bà ta chạy, cố ý nuôi một con chó trông chừng bà ta.

Bà ta kêu trời, trời không biết, kêu đất, đất chẳng hay, tới giờ khắc này, bà ta mới chân chính ý thức được mình làm sai cái gì.

Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận.

Bình Luận (0)
Comment