Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353. Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 353. Oan gia ngõ hẹp Chương 353. Oan gia ngõ hẹp

Lâm Tuệ nắm khối cầu trong tay, viền mắt có chút chua, ôm chặt lấy mẹ nói: "Mẹ, cảm ơn mẹ, làm con gái của mẹ thật tốt."

Vương Thu Anh vỗ con gái hai lần, nhẹ nhàng đẩy ra nói: "Được rồi, đừng khiến mẹ buồn nôn, mau cất đồ vào, đừng để cho mấy chị dâu của con nhìn thấy."

Lâm Tuệ cũng không nhăn nhó, sau này khi tình huống trong nhà ổn rồi, bà ấy sẽ tìm cơ hội hiếu thuận mẹ mình.

Mấy cô con dâu nhà họ Lâm đều là người chịu khó, rất nhanh đã làm xong hai bàn thức ăn ngon, người lớn một bàn, trẻ con một bàn.

Tài nấu ăn của con dâu nhà họ Lâm không cách nào so sáng với Tiết Xuyên, thậm chí còn không nấu ăn ngon bằng Đại Kiều, nhưng nhà họ Lâm có thành ý tràn đầy, một bàn món ăn, có ba món ăn là có thịt, mọi người ăn đến miệng đầy thơm nức.

Phương Tiểu Quyên bên này cầm thư trở lại nhà lá, nhìn thấy Tiểu Kiều đang cho gà ăn, vội vàng gọi cô ta vào: "Mau tới đây giúp mẹ đọc thư."

Tiểu Kiều vừa nghe đến mẹ cô ta nhận được thư, vội vã lật đật đi vào trong, cô ta lau khô tay rồi mới cầm thư đọc.

Trong lòng Phương Tiểu Quyên gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, Tiểu Kiều mới mở thư ra, bà ta liền không thể chờ đợi được nữa nói: "Bên trong nói cái gì? Chuyện mà mẹ đoạn tuyệt quan hệ với đứa gieo vạ kia chú Mạnh có nói gì hay không?"

Tiểu Kiều nhíu mày một cái nói: "Chú Mạnh nói cho dù đã đoạn tuyệt quan hệ, có điều. . . Ông ta lại đưa ra một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

"Ông ta muốn con cũng đoạn tuyệt quan hệ cùng nhà họ Kiều." Tiểu Kiều nói ra lời này xong, trong lòng có loại cảm giác không thoải mái không nói ra được.

Phương Tiểu Quyên nghe nói như thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhấc mắt nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Kiều, lông mày nhíu lại nói: "Làm sao, con không muốn?"

Tiểu Kiều mím môi, úng tiếng nói: "Không phải vấn đề có muốn hay không, là con cảm thấy không cần thiết phải như thế."

Cô ta rất không thích người nhà họ Kiều, người nhà họ Kiều cũng ở ngay trước mặt cô ta nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chỉ cần bọn họ một ngày không viết xuống thư đoạn tuyệt, nhà họ Kiều đối với cô ta vẫn có nghĩa vụ nuôi nấng như cũ.

Lần trước chuyện của Vương Hâm Sinh đã nói cho cô ta biết, đừng chỉ vì vẻ đẹp trước mắt, phải lưu một đường lui cho mình, cho nên cô ta cũng không muốn chém đứt đường lui nhà họ Kiều này.

Nếu đi đến Thượng Hải xảy ra điều gì không tưởng tượng nổi, hoặc là sau đó chứng thực Mạnh Hồng Quang không đáng tin, cô ta còn có thể trở về nhà họ Kiều, để bọn họ nuôi mình, nhưng nếu là viết xuống thư đoạn tuyệt, đường lui này liền không còn.

Bởi vậy, nội tâm của cô ta không muốn, chỉ là không dễ nói ra với mẹ mình.

"Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang suy nghĩ gì. Mày không phải là không muốn để mất nhà họ Kiều làm đường lui à? Nhưng nếu như mày xem nhà họ Kiều là đường lui, nhà họ Kiều sẽ xem mày như con cháu của bọn họ sao? Mày cho rằng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ vì mày ngàn dặm xa xôi chạy đến Thượng Hải sao? Đừng nằm mộng ban ngày."

Phương Tiểu Quyên nói trúng tim đen đâm thủng giấc mộng ban ngày của Tiểu Kiều.

Bà ta mới vừa rồi còn lo lắng Mạnh Hồng Quang sẽ đưa ra yêu cầu như là bắt cóc Đại Kiều, bây giờ nghe chỉ là để Tiểu Kiều đoạn tuyệt quan hệ cùng nhà họ Kiều, này dưới cái nhìn bà ta căn bản không phải vấn đề.

Chỉ là lúc này nhìn thấy Tiểu Kiều không muốn, trong lòng bà ta nhất thời cũng không thoải mái.

Đứa nhỏ này mưu mô, vừa muốn theo bà ta đến thành phố hưởng phúc, một bên lại muốn để lại nhà họ Kiều làm đường lui, chỗ tốt gì cô ta cũng muốn chiếm.

Tiểu Kiều vẫn như cũ mím môi không tỏ thái độ.

Phương Tiểu Quyên không thể không mãnh liệt ép buộc: "Nếu như mày không muốn cùng nhà họ Kiều đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì mày ở lại đội sản xuất là được, một mình tao đi Thượng Hải."

Tiểu Kiều nghe nói như thế, cũng biết mình không có lựa chọn khác: "Con biết rồi, nếu như vậy, thì con đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Kiều là được."

Nói nhiều không bằng bạo lực, Phương Tiểu Quyên lo lắng Tiểu Kiều làm chuyện thiêu thân, cho nên lôi kéo cô ta đi tới nhà họ Kiều.

Đi tới nửa đường, vừa vặn va vào đoàn người Lâm Tuệ từ nhà mẹ đẻ trở về.

Lâm Tuệ trong lòng thở dài bốn chữ "oan gia ngõ hẹp".

Đại Kiều nhìn mẹ cô một chút, không hé răng, đoàn người chuẩn bị coi như không thấy.

Không nghĩ tới lại bị Phương Tiểu Quyên gọi lại: "Kiều Chấn Quân, anh đứng lại đó cho tôi."

Bình Luận (0)
Comment